[Châm phong đối quyết] Bánh n...

Galing kay lamnhan194

89K 3.7K 1K

Mấy đồng nhân nho nhỏ của Nguyên Cố, lượm lặt trên ao3, lofter... Higit pa

"Sinh nhật vui vẻ." "Cám ơn."
Tập thể dục buổi sáng
Viện Viện hay Nguyên Nguyên
Chó mình nuôi, có khóc cũng phải cho ăn
Yêu sâu đậm
Bồi thường
Nhật ký xuất đạo của Nguyên Dương aka Nguyên Dương debut làm diễn viên
Phù hợp
Chỉ là một cơn ác mộng
Ghen
Rốt cuộc con hồ ly tinh nào đã câu dẫn mất anh em tốt của tôi?
Bàn về đàn ông thành thục ghen như thế nào?
Dám bắt nạt Nguyên Dương
Cãi nhau
Cún làm nũng sau khi làm chuyện xấu
Anh tuổi này rồi...
Năm tháng thành hoa
Sinh nhật vui vẻ
Con đường phấn đấu của trợ lý
Hỏi đáp đơn giản
Sau khi Nguyên Dương hóa nhỏ
Như em yêu anh
Hai năm
Tính hờn dỗi do Nguyên Dương cưng chiều mà ra
Ông không phải chỉ dựa vào Nguyên Dương à?
Thân mật
Vài chuyện cứng miệng mềm lòng
Giới thiệu truyện mới
Cho bố chồng ăn cơm chó
Khi Nguyên Dương mất trí nhớ và nghĩ mình bị ép kết hôn

Khi chúng ta cùng đi chung hướng

2.4K 85 40
Galing kay lamnhan194

*Phần tiếp theo của fic Hai năm.


Em muốn dùng dấu chân của chúng ta che phủ quãng đường độc hành.


    Cố Thanh Bùi từ trước không cảm thấy Nguyên Dương lải nhải như vậy, giống như một con gà mẹ cả ngày líu ríu.


    "Cố Thanh Bùi, em nói cơm này cũng đã hâm lại hai lần, anh không thể trước tiên bỏ văn kiện bảo bối của anh xuống sao?"


    "Nói anh quàng khăn anh lại không quàng, mau lấy của em này, không cho phép tránh, quàng mau cho lão tử!"


    "Anh đi công tác chỉ mang một bộ quần áo ngủ, với tật xấu thích sạch sẽ của anh có thể đủ dùng không? Bỏ thêm vào đi."


    ...


    Cố Thanh Bùi cho là quân nhân đều dứt khoát, không phải là nói Nguyên Dương làm việc dông dài, chẳng qua là đối với chuyện của hắn y hơi quá dài dòng.


    Vì vậy trước khi về Thành Đô, Cố Thanh Bùi nhìn đồ tết chất gần nửa phòng khách quả thực thấy khó khăn. Hắn không phải là một người thích che che giấu giấu, nhưng cũng không nguyện ý đem chuyện hai người cho cả thiên hạ biết, chẳng qua là hắn không nói thẳng cho Nguyên Dương điểm này, tùy ý bóng gió một chút, con chó ngốc vẫn cứ làm thinh không hiểu.


    ——————


    Máy bay hạ cánh đã là chạng vạng tối, hai người đón xe về nhà, mẹ đã sớm làm xong bữa tối phong phú. Lúc nghe cha mẹ nhắc nhở không muốn mua nhiều đồ như vậy, Cố Thanh Bùi thật muốn nói còn có khối đồ gấp mười lần đang bay trên trời.


    Nguyên Dương không quản mặt mũi, bên trái một tiếng ba bên phải một tiếng mẹ dụ hai người cười không ngớt miệng. Cố Thanh Bùi nằm trên giường, lòng suy nghĩ nhiều năm như vậy cũng không có người biết nóng biết lạnh, như bây giờ cũng được đi. Một khi nghĩ thông suốt hắn liền bắt đầu an tâm nhắm mắt dưỡng thần, chờ khối cao da chó kia tiếp tục khoe tài.


    ———————


    Sáng sớm hôm sau, Nguyên Dương dậy sớm ký nhận hàng tết đã chuyển tới, một số na vào nhà để xe, một phần khác muốn cùng Cố Thanh Bùi đi tặng cho bà con họ hàng. Nhắc tới, họ hàng của Cố gia không ít, đi thăm tết cũng phải mất đến hai ba ngày.


    Thế nhưng Nguyên Dương không chê phiền toái, chỉ mong mượn cơ hội này đem chuyện Cố Thanh Bùi là vợ mình chiếu cáo thiên hạ, nếu không phải sợ bị đuổi ra khỏi cửa, y thật hận không được mang hai cái loa ở ngang hông.


    Cố Thanh Bùi ngồi ghế phó lái, một bộ dáng vẻ lão thần, phía sau chính là cha mẹ, đoán nghĩ Nguyên Dương cũng không dám nói gì quá phận hay làm chuyện gì khác thường.


    Nguyên Dương nửa năm qua thu liễm không ít, không biết có phải mất mà tìm lại được khiến cho người càng biết quý trọng hay không, dù sao ở trước mặt người khác Nguyên Dương cho tới bây giờ cũng cho Cố Thanh Bùi mười phần mặt mũi, đương nhiên hết thảy tiền đề đều là để cho người ta biết được hai người bọn họ thân mật không thể chia cắt.


    Thương vợ có gì mất mặt chứ ? Nguyên Dương không hiểu những người ở trước mặt vợ lên mặt làm gì, cho nên y một đoạn thời gian rất dài coi thường Giản Tùy Anh, cho đến khi Cố Thanh Bùi tiết lộ chân tướng, y mới cảm thấy hợp tình hợp lý, Lý Ngọc thật là một người đàn ông chân chính.


    ———————


    Vì vậy năm mới này, họ hàng thân thích của Cố gia cơ hồ đều biết "Cố Thanh Bùi có chủ", chẳng qua khiến cho hắn rất bất ngờ là không có người nào trên mặt để lộ ra khinh bỉ hoặc là vẻ mặt không hiểu, ngược lại giống như ngầm nói lời chúc phúc.


    Bây giờ người ta đều cởi mở như vậy sao? Cố Thanh Bùi lòng còn nghi ngờ. Bất quá vừa nghĩ tới cha mẹ sẽ không bởi vì tính hướng của mình mà bị người lạnh nhạt hắn liền cảm giác lòng an tâm một chút, Cố Thanh Bùi nhìn cả thành phố đèn hoa rực rỡ ngoài cửa xe, lòng nghĩ đây là kết cục tốt nhất.


    ———————


    Về nhà, Cố Thanh Bùi muốn đem quần áo của hai người ném vào máy giặt, ăn tết tránh không dính mùi thuốc lá đầy người, nhưng hắn từ trong túi của Nguyên Dương lôi ra được một mảnh giấy đỏ lắm lem một mảng màu, trên đó viết: "Cháu Thanh Bùi mang theo gia quyến chúc cô cả nhà đoàn viên, hạnh phúc an khang", ký tên là "Cố Thanh Bùi Nguyên Dương" .


    Hắn nhớ tới đoạn thời gian trước thấy Nguyên Dương ở thư phòng luyện chữ, y nói qua năm phải viết thiệp quà tặng, Cố Thanh Bùi còn nhạo báng y "Chẳng lẽ chữ viết của em đẹp hơn chữ đánh máy chắc?", Nguyên Dương hiếm thấy không dỗi hắn, chẳng qua là mặt cười đầy ngây ngô.


    Vì vậy bây giờ mới có thiếp viết tay kèm theo quà tặng này đây.


    Cố Thanh Bùi cất lại mảnh giấy vào túi, treo quần áo lại nguyên dạng, làm bộ cái gì cũng không thấy. Nguyên Dương trở nên cẩn thận thỏa thiếp là một chuyện đáng mừng, thế nhưng trong lòng hắn có chút chua xót, đau khổ như thế nào mới khiến một người thay đổi hoàn toàn như vậy, hai năm kia Nguyên Dương đã qua như thế nào?


    Hắn đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều không là gì, ít nhất trừ cha mẹ, không có gì quan trọng hơn Nguyên Dương, những cái gọi là tiền tài danh vọng đều có thể ném lại phía sau.


    Hắn chỉ cần Nguyên Dương.


    ———————


    Hai người ở nhà đến tết nguyên tiêu, ăn cơm tối xong Nguyên Dương kéo hắn nói muốn đi ra ngoài một chút, Cố Thanh Bùi vui vẻ đồng ý.


    Bên ngoài tiểu khu, đường phố rất sầm uất, đèn lồng màu đỏ treo từng hàng, tất cả mọi người đều có đôi có cặp, ngay cả hàng rong bên đường đều dán đầy màu đỏ. Nguyên Dương dắt hắn vào một quán bọn họ từng tới trước đây.


    "Tiên sinh, bàn số 5 đã có người, có thể đổi vị trí khác không?" Nhân viên tiệm khách khí nói.


    "Không sao, chúng tôi chờ một lát."


    Cố Thanh Bùi biết Nguyên Dương muốn chờ cái gì, trở lại chốn cũ, hắn cũng nguyện ý bồi y cùng nhau nếm thử một chút ngọt ngào xưa không bằng nay.


    Hai người gọi một số đồ ngọt, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, tựa hồ cho tới bây giờ đều là một đường thuận lợi không sóng gió như vậy.


    ———————


    Hai người rời quán ăn, tản bộ đến dưới lầu tiểu khu, Nguyên Dương kéo Cố Thanh Bùi ngồi vào trên ghế dài, lằng nhằng không muốn lên lầu.


    Trong tiểu khu rất an tĩnh, dù là đang mùa đông cũng không có gió bắc gào thét, hai người ngồi dưới tàng cây, ngẩng đầu chính là nhà hắn.


    Năm ấy cũng là như vậy, Nguyên Dương một mình ngồi ở chỗ này nhìn phòng ngủ tắt đèn tối đen, cùng ngày hội đoàn viên tỏ ra hoàn toàn xa lạ.


    Nguyên Dương một mực rất hoảng hốt, đêm đó cha mẹ Cố có thật ở cửa sổ nghe điện thoại không, hơn hai năm dài đằng đẵng bơ vơ, đoạn trí nhớ kia giống như là một món quà, khiến cho y cảm thấy không được chân thực.


    "Cố Thanh Bùi?"


    "Ừ ?"


    "Năm đầu tiên anh đi Singapore, buổi tối tết nguyên tiêu anh gọi điện về nhà đúng không?"


    ". . . Anh không nhớ, hỏi cái này làm gì?"


    ". . . Ngày đó. . . Em ở chỗ này."


    Cố Thanh Bùi ngẩn ra, từ trong túi móc điện thoại ra muốn tra một chút, mở ra mới nhớ sau khi về nước hắn đã đổi điện thoại.


    "Em. . . Chờ bao lâu?" Cố Thanh Bùi cúi đầu, hắn sợ gặp vẻ mặt đau thương của Nguyên Dương, càng sợ thấy nụ cười làm bộ không có gì của y.


    Nguyên Dương lại gần ôm lấy hắn, cằm đặt trên vai hắn, nhẹ giọng nói: "Không lâu, chỉ là đến thăm ba mẹ, nhớ anh, liền ngồi một hồi."


    Cố Thanh Bùi nhớ tới mảnh giấy đỏ kia, nếu như không phải là bởi vì dính vết mực phải bỏ đi, có lẽ hắn vĩnh viễn sẽ không biết. Mà ở trong đoạn thời gian khá dài kia, còn có bao nhiêu chuyện hắn không biết nữa?


    "Vận khí của em rất tốt, mới ngồi một lát đã nhìn thấy ba mẹ ở cửa sổ cùng anh gọi video, cách cửa sổ cũng có thể nhìn ra bọn họ rất cao hứng, em đoán chính là anh."


    Nguyên Dương nói chắc chắn, cảm thụ người trong ngực từ từ an tĩnh lại, nếu như Cố Thanh Bùi không nhớ, vậy coi như là thật đi.


    Chẳng qua là ngày đó phòng ngủ tắt đèn, chung quanh hết thảy cũng tối xuống, chỉ có ánh trăng trong trẻo lạnh lùng cùng chiếc bóng cô đơn của y.


    Y không biết đó là cảnh tượng thật hay là cảnh tượng hiện ra trong làn khói thuốc, giống như cô bé bán diêm vậy, hạnh phúc chốc lát đều là ảo ảnh.


    Y nhớ tới trong đoạn video kia Cố Thanh Bùi mặt đầy hoảng hốt đối mặt với máy quay phim, không kiềm được ôm người trong ngực càng chặt hơn. Từ lúc những hình ảnh kia bị tiết lộ, dù là bây giờ bọn họ thân mật như vậy, Nguyên Dương vẫn lo lắng bất an, y sợ sự kiện kia trở thành trở ngại vĩnh viễn cũng không bước qua được.


    Hôm nay thừa dịp Cố Thanh Bùi cao hứng, có phải là cơ hội tốt không?


    "Cố Thanh Bùi, ra năm chúng ta đi chụp một bộ hình đi, phong cách dân quốc ấy, anh không phải thích nhất sao?"


    " Được."


    Nguyên Dương liếc trộm thần sắc Cố Thanh Bùi, không thấy khác thường chút nào. Có lẽ anh ấy đã thật buông xuống đi, Nguyên Dương nghĩ.


    Y không quấn quít nữa chuyện ngày đó là thật hay là ảo ảnh, y cuối cùng không giống như cô bé bán diêm bị kẹt chết trong đêm đông dài, y rất may mắn, dù là một đường đuổi theo, rốt cuộc nghênh đón mùa xuân.


    Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Nguyên Dương, Nguyên Dương không thấy được mặt hắn cũng tự nhiên không biết khóe mắt hắn ướt át. Hắn không muốn bị những thứ đó vây khốn, lại càng không muốn Nguyên Dương bị kẹt lại, thời gian hơn hai năm khiến cho tiểu tử không sợ trời không sợ đất này sống thành chim sợ ná, nếu như có cái gì có thể đổi lấy y được an tâm, vậy thì Cố Thanh Bùi hắn đều có thể cho.


    Đêm đã khuya, vạn nhà đèn đuốc luôn có một ngọn đèn vì hắn mà soi sáng, xua tan sự lạnh lẽo vô biên.


    Cố Thanh Bùi quay đầu đi, nhẹ nhàng hôn một cái lên tóc người bên cạnh, Nguyên Dương trong nháy mắt nâng mí mắt lên cười đùa nói: "Cố tổng, đang ở bên ngoài, anh làm sao vậy?"


    "Vậy thì về nhà đi."


    Mặt đất đầy sương trắng in dấu chân hai người, không gió không tuyết, chỉ có một đôi thuộc về nhau.


———————

    Năm nay kỳ nghỉ dài phá lệ, rất nhiều hạng mục quyết định ở đầu năm, toàn bộ tháng giêng không có chuyện gì làm, hai người ở Trùng Khánh hơn một tuần lễ, bên trong thành phố cũng đã đi dạo hết nên tính toán đổi địa điểm vui chơi một chút.


    Cố Thanh Bùi rất muốn đi du lịch cùng với cha mẹ, thế nhưng hắn không biết cha mẹ muốn tự mình đi chơi hay là nhìn hai người bọn hắn đến phát chán nên sáng sớm đã đặt hai vé máy bay đi Hải Nam, còn lại hai người bọn hắn thích làm gì thì làm.


    Nguyên Dương rất vui mừng, nói không ngừng đến nỗi Cố Thanh Bùi hoài nghi bọn họ có phải đã thông đồng với nhau không. Trong mấy ngày kế tiếp, Nguyên Dương đề ra rất nhiều ý tưởng, muốn kéo Cố Thanh Bùi thả lỏng một chút.


    Cũng không biết thế nào, Cố Thanh Bùi đột nhiên rất muốn đi thăm ngôi biệt thự ở nông thôn kia, hắn không nói cho Nguyên Dương căn nguyên của biệt thự, chỉ nói muốn đi nông thôn hóng mát một chút. Nguyên Dương cũng không nghĩ nhiều, y không quan tâm đi chỗ nào, chỉ cần đi cùng với Cố Thanh Bùi sẽ hài lòng.


    ———————


    Không khí nông thôn rất tốt, khí hậu Thành Đô cũng tốt, trong mùa đông rất nhiều cây vẫn xanh um tươi tốt. Hai người buổi chiều ở nhà, vốn muốn đi ra ngoài ăn, thế nhưng Nguyên Dương quá lâu không làm cơm có chút ngứa tay, bọn họ liền đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.


    Biệt thự ngay cả dầu muối tương giấm cũng không có, Cố Thanh Bùi đi tới khu gia vị cầm mấy chai chai lọ lọ, ngẩng đầu lại thấy một hàng cà ri.


    Hắn theo bản năng bài xích cà ri, cũng bài xích cua, thế nhưng hắn cũng biết ác mộng sẽ không tự tiêu tán, chỉ có thể từng chút từng chút che lại. Hai năm kia Nguyên Dương đã từng ăn cà ri cua chưa? Ít nhất chưa ăn qua của mình làm đi.


    Cố Thanh Bùi cầm hai hộp bỏ vào xe đồ mua, lại cân mấy con cua, sau đó đẩy xe đi tìm Nguyên Dương đang chọn cải xanh.


    Lúc tính tiền, Cố Thanh Bùi rõ ràng phát giác Nguyên Dương ngẩn ra, hắn cà thẻ cười nói: "Nguyên Dương, giúp anh xách cái này."


    ———————


    Nguyên Dương sắp xếp một đống thức ăn, Cố Thanh Bùi muốn nấu cua trước, sau đó xào cải xanh trong lúc chờ đợi, hắn đuổi Nguyên Dương đi ra bên ngoài thu dọn hành lý.


    Cố Thanh Bùi bỏ cà ri vào trong nồi, thêm đủ loại gia vị làm nước dùng, nhìn màn hơi nước trước mắt nghĩ về lần đó làm xong cua, Nguyên Dương lại bị cha y kêu trở về nhà. Hắn trong lòng biết rõ vậy sẽ là một đi không trở lại, nhưng cười đáp ứng chờ y về nhà ăn cơm. Không nghĩ tới đó là lúc bắt đầu tách ra, càng không nghĩ tới ly biệt còn có thể có kết quả này.


    Nguyên Dương thu dọn hành lý xong, dựa ở góc tường nhìn Cố Thanh Bùi ở phòng bếp bận bịu trước bận bịu sau, nhìn dáng vẻ hắn như có điều suy nghĩ, tầm mắt một mảnh mơ hồ, y muốn đi ôm hắn nhưng không động bước chân.


    Y không ngừng lau đi nước mắt, rất sợ một cái chớp mắt tiếp theo người trước mắt sẽ biến mất, giống như rất nhiều lần trước đây vậy.


    ———————


    Thức ăn lên bàn một lượt, Nguyên Dương rót hai ly rượu chát Cố Thanh Bùi thích nhất, bốn món ăn một món canh cộng thêm cà ri cua, ngay cả bày mâm cũng làm tinh xảo.


    Hai năm kia Nguyên Dương cũng đã tự mình làm cà ri cua, mùi vị rất giống Cố Thanh Bùi làm, thế nhưng mỗi lần đều chỉ có y một mình ngồi ở trong phòng, dù là trên bàn bày hai bộ chén đũa.


    Là thật quá lâu.


    Cố Thanh Bùi thay đổi tác phong những ngày qua, mặt đầy ôn nhu, nói cười nhỏ nhẹ, Nguyên Dương một bữa cơm ăn thậm chí có chút thụ sủng nhược kinh.


    Không có ai đi nói lại những vết thương lòng đã qua kia, rất nhiều chuyện năm tháng sẽ tự tiêu tan.


    Cơm nước xong, Nguyên Dương dọn dẹp nồi chén bát đũa, đẩy Cố Thanh Bùi đi lên lầu tắm.


    Cố Thanh Bùi đem khăn lông và áo choàng tắm kín đáo đưa cho Nguyên Dương: "Em đi xuống lầu tắm đi."


    "Cùng tắm đi, em ——" thấy mắt Cố Thanh Bùi nheo lại, Nguyên Dương tự giác ngậm miệng, lòng nghĩ ôn nhu này cũng chỉ trong thời gian một bữa cơm, y cụp tai ra cửa quẹo phải.


    Cố Thanh Bùi không thích bồn tắm bên ngoài, luôn cảm thấy không vệ sinh, cho nên hắn luôn luôn dùng vòi sen, nhưng nếu như cùng Nguyên Dương tắm cùng nhau, hắn nghĩ nghĩ liền nhức đầu.


    ———————


    Cố Thanh Bùi từ phòng tắm đi ra, rót hai ly rượu đặt ở trên bàn nhỏ trước cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ đã phủ một tầng sương trắng. Thành Đô rất ít tuyết rơi, tuy nói kế cận nhiều núi, ngày có lạnh hơn nữa cũng chỉ là một tầng sương thật mỏng như vậy, nếu như là có cảnh tuyết phủ đầy thành thì càng đẹp, Cố Thanh Bùi nghĩ, giống như năm ấy ở Phần Lan.


    Phần Lan. . .


    Cố Thanh Bùi cảm thấy một đôi tay từ phía sau ôm lấy mình, môi vô tình hay cố ý cạ cạ gáy hắn, lại cầm lấy ly rượu từ trong tay hắn một hơi cạn sạch.


    "Nghĩ gì vậy?"


    Cố Thanh Bùi đang nghĩ đến tin nhắn kia, hắn không muốn cố chấp với quá khứ, nhưng nghĩ ở trong chuyện này cầu một đáp án: "Năm ấy lúc sinh nhật mình anh đi Phần Lan. . . Người gửi tin nhắn đêm đó... là em sao?"


Đôi tay vốn không đứng đắn đặt bên hông cứng đờ, bất an của người sau lưng cách một lớp vải vóc thật dày cũng có thể cảm thụ được rõ ràng.


    ". . . Là em."


    Trong nháy mắt, lòng Cố Thanh Bùi giống như là bị nắm lại, ép hắn không thở nổi.


    Khi đó, hắn hy vọng dường nào có thể từ trong mấy câu nói ngắn gọn nhìn ra dấu vết, nhưng cuối cùng cái gì đều không thể tìm được, một phòng đầy ấm áp tựa như đem cả người hắn thiêu đốt, duy chỉ không cứu được cái lạnh trong lòng.


    Hắn xoay người, chỉ thấy hai tròng mắt Nguyên Dương đen nhánh sáng ngời, nhưng giống như hố đen cắn nuốt lý trí của mình, đây là người mà vô số đêm hắn muốn gặp nhưng không thấy được, cũng là người này ở trong đoạn thời gian kia chỉ dám mai danh ẩn tính mà nhớ nhung.


    "Ngày đó anh đột nhiên rất muốn. . ." Cố Thanh Bùi quỷ thần xui khiến nỉ non.


    "Muốn gì?"


    ". . . Muốn em. . . Muốn. . ." Cố Thanh Bùi rũ mắt xuống, tầm mắt đã một mảnh mơ hồ, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, mở vạt áo trước của Nguyên Dương hôn lên.


    Nguyên Dương đầu óc trống rỗng, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống, không ngừng bận rộn ôm người đi trên giường, trong lúc giật mình, y nghĩ y không có hiểu sai ý: "Vậy chính anh. . ."


    ". . . Ừ. . ."


    Nguyên Dương cảm giác máu toàn thân đều dồn lên não, y tùy tiện hôn Cố Thanh Bùi, giở thủ đoạn chốc lát không ngừng, lời nói hàm hàm hồ hồ: "Anh nói muốn em. . . Muốn em người này. . . Anh làm sao làm? Hửm? Làm cho em nhìn. . ."


    Thế nhưng khi hôn đến khóe mắt Cố Thanh Bùi, y đột nhiên cảm thấy môi một mảnh lạnh như băng.


Lòng Nguyên Dương lập tức đau nhói.


    Cố Thanh Bùi không phải hôm nay chủ động nhiều, mà là ngày đó quá đau khổ, ở biệt thự này hay là ở khách sạn Phần Lan kia, nhất định từng có điều gì hắn đã bỏ lỡ không thể quay đầu.


    "Đừng khóc. . ." Nguyên Dương an ủi, nhưng không khống chế được nước mắt mình rơi tý tách trên giường, "Em tới rồi. . . Em ở đây."


    Thế nhưng y chỉ thấy bả vai run rẩy cùng đôi tay che mắt của Cố Thanh Bùi.


    Nếu như y biết Cố Thanh Bùi muốn y, vạn núi ngàn sông y cũng sẽ vượt qua, thế nhưng y cho là Cố Thanh Bùi không muốn. Y thậm chí cho là Cố Thanh Bùi sẽ không để ý đến mình, mai danh ẩn tính ít nhất còn có thể được đáp lại.


    Y ôm lấy Cố Thanh Bùi thật chặt, giống như là muốn xoa hắn vào trong ngực mình, lệ rơi đầy mặt.


    Trong hai năm kia, hình ảnh ung dung tự tại, anh tuấn tiêu sái của Cố tổng chỉ là một cỗ trống rỗng, mà bên trong bao quanh Cố Thanh Bùi cũng là thống khổ không biết làm sao giống như mình, thậm chí tan nát cõi lòng.


    Muốn bay không có cánh, muốn vượt biển không có thuyền bè, bọn họ bị kẹt ở hòn đảo của riêng mình, ở xa xa khó khăn nhìn nhau, mong mỏi tha thiết không với tới.


    Ngón tay thon dài vuốt ve qua tóc Nguyên Dương, giống như là đang an ủi, y dụi đầu vào hõm vai Cố Thanh Bùi đáp lại.


    Nguyên Dương nghe được thanh âm êm ái lại âm ách bên tai: "Nguyên Dương, làm đi."


    ———————


    Trong phòng ngủ mờ tối chỉ để một ngọn đèn ngủ nhỏ, ánh sáng vừa đủ, cả nhà cũng ấm áp dễ chịu. Nguyên Dương ôm Cố Thanh Bùi một hồi hôn hôn tóc mai hắn, một hồi hôn hôn cổ hắn, Cố Thanh Bùi cũng không ngại phiền, nhìn cành lá khẽ lay động ngoài cửa sổ, luôn luôn có vài tiếng chim hót ở xa xa.


    "Nguyên Dương, chúng ta đi Bắc Âu đi. Na Uy, Phần Lan lúc này là đẹp nhất."


    " Được."


    Ngoài cửa sổ hai chú chim sẻ bay qua, hoàng hôn xuống đã lâu, những con chim mệt mỏi có thể quay về tổ.


———————



    Nói đến, Nguyên Dương hơn hai mươi tuổi, chính là độ tuổi rất thích chơi, thế nhưng y đối với kỳ nghỉ sắp tới cứ như mấy người lớn tuổi. Y lên mạng tìm kiếm tất cả các điểm du lịch, rất nhanh liền nhận được ánh mắt quan ái dành cho kẻ ngốc của Cố Thanh Bùi.


    Mà Cố tổng của chúng ta không chỉ có yêu ra oai, hơn nữa ít chú trọng, đi ra ngoài chơi cũng không để ý người khác đề cử cái gì, chỉ theo sở thích của mình mà đi, hơn nữa là hắn có khuynh hướng thích thưởng thức mấy thứ ít người thích.


    Vì vậy hai người "thảo luận" một trận, cuối cùng quyết định được vài địa điểm, dĩ nhiên đấu võ mồm Nguyên Dương chưa từng thắng nổi, huống chi rất nhiều nơi hấp dẫn thực ra cũng chỉ trung bình.


    ———————


    Cố Thanh Bùi là người vào ngày lạnh thì tay chân sẽ lạnh như băng nhưng hắn lại không thích mùa hè, hắn tình nguyện vào mùa đông bọc thật dày còn hơn. Nhiệt độ cao của mùa hè đối với người thích thể diện hay mặc âu phục như hắn rất không thân thiện, ngoài ra hắn còn có một làn da bóng loáng, thuận lợi lúc chảy mồ hôi sẽ làm mắt kính trợt đi.


    Cho nên mùa đông Bắc Âu thật là một địa điểm tốt, điều xấu là Cố Thanh Bùi muốn mặc một áo choàng dài đến đầu gối, giữ phong độ lịch sự, lại bị Nguyên Dương bọc thật dày. Trong miệng y còn lẩm bẩm, không có ai biết anh, anh mặc đẹp cho ai nhìn.


    Đáng giận hơn là, Nguyên Dương tự mình mặc một áo choàng dài dáng thẳng, nhìn vừa đẹp vừa ngầu. Nguyên tổng hướng về phía ánh mắt ai oán của Cố Thanh Bùi, giơ giơ cằm nói: "Em là lính, chúng ta không giống nhau."


    ———————


    Cố Thanh Bùi đối với thư viện trên khắp thế giới đều tràn đầy hứng thú, dù là thoát khỏi cuộc sống đại học rất lâu, hắn vẫn như cũ nhắm vào thư viện Đại học Helsinki.


Thiết kế của thư viện rất phù hợp thẩm mỹ của Cố tổng, thang lầu xoắn ốc trắng tinh tôn lên toàn bộ trang nghiêm mà lãng mạn của thư viện, bọn họ lặng lẽ đi lên lầu cuối, nhìn xuống dưới đẹp là đẹp vậy, Cố tổng rất có phẩm vị lại bị xoắn ốc tinh xảo này làm cho có chút chóng mặt.


    Thư viện rất an tĩnh, Nguyên Dương đè nén nụ cười để cho Cố Thanh Bùi quay lưng với lan can, nhẹ giọng trêu nói: "Cố tổng, thật ra thì anh cảm giác giống như đang ngồi xe qua núi đi?"


    Cố Thanh Bùi cho Nguyên Dương một cái liếc mắt sắc như dao: "Em xuống đứng dưới một tầng đi, anh chụp cho em một bức."


    "Lại phải nhìn xuống a, đầu anh không choáng váng?" Nguyên Dương mặt đầy cười đểu.


    "Em mau cút xuống."


    Nguyên Dương xuống một tầng lầu, Cố Thanh Bùi tìm góc độ tốt chụp một bô, thân hình cao gầy to lớn kết hợp với áo choàng dài màu đen, ở giữa cầu thang xoắn ốc trắng tinh rất có mùi vị văn nghệ phục cổ.


    Cố Thanh Bùi thưởng thức bạn trai nhỏ đẹp trai của mình, ngoài miệng cũng không tha cho y: "Nhìn em như vậy cũng rất giống người có học thức."


    Nguyên Dương đưa tay bóp eo Cố Thanh Bùi, hai người không dám làm ra âm thanh, cả hai đều cười nhưng chỉ có thể im lặng chiến đấu, cuối cùng Cố tổng cầu xin tha thứ mới chấm dứt.


    "Anh tới chỗ đó đi, em cũng chụp cho anh một tấm."


    Cố Thanh Bùi liếc y một cái: "Em cho anh mặc như vậy, chụp ra nhìn cũng giống như bảo an thôi."


    "Mặc như vậy còn có tiểu cô nương tới bắt chuyện với anh, mặc áo choàng dài thì còn thế nào nữa?"


    "Em cũng không phải là nghe không hiểu tiếng Anh, đó không phải chỉ là người ta hỏi đường à."


    "Một cô gái Phần Lan, ở Phần Lan hỏi đường người Trung Quốc, anh nhìn em giống như kẻ ngốc sao?"


    Cố Thanh Bùi suýt nữa cười ra tiếng: "Chẳng lẽ không giống à?"


    Lần này trước khi Nguyên Dương mắng nhiếc, Cố Thanh Bùi mổ một cái trên mặt y, thành công dùng biện pháp hòa bình để giải quyết.


    ———————


    Cố Thanh Bùi đặt cùng một phòng ở khách sạn lần trước, tất cả đều giống nhau, chẳng qua là nhiều thêm một Nguyên Dương.


    Phần Lan đêm dài, Nguyên Dương so với ngày thường càng nhiệt tình, đang lúc sa vào, Cố Thanh Bùi còn sót lại một điểm lý trí không khỏi cảm thấy buồn cười, lượn quanh nửa địa cầu, không ngờ lại thế này.


    Thế nhưng hắn không thể không đưa tay ra, đi bắt ánh trăng sáng xuyên qua màn lụa mỏng kia.


    Ngày đêm tuần hoàn sẽ không bởi vì ai mà dừng lại, chẳng qua là trong đêm đông vô tận, hắn sẽ không cảm thấy lạnh nữa.


    ———————


    Ở Helsinki mấy ngày, hai người ngồi xe lửa đi Rovaniemi, trong xe phong cách cổ xưa, xuyên thấu qua cửa kính xe có thể thấy rừng rậm mênh mông, những cánh đồng trắng như tuyết, đây là cảnh tượng độc đáo chỉ có ở những khu vực vĩ độ cao.


    Du khách phần lớn sẽ đi đến Vòng Cực Bắc, hai chân giẫm hai bên chụp hình, sau đó đi lấy một tấm chứng thư. Nhưng Cố Thanh Bùi nghĩ cả đống người đều làm như vậy, hắn muốn phải là làm điều độc nhất vô nhị.


    Cố Thanh Bùi thuê một biệt thự cách rất gần Vòng Cực Bắc, mùa này mỗi ngày chỉ có mấy giờ là ban ngày, hai người ngủ đến trưa, ăn cơm xong, lúc gần hoàng hôn quá giang xe một đường hướng bắc.


    Hôm nay thời tiết rất tốt, rừng ngân hoa xanh um tươi tốt, bị tuyết đọng thật dày che lấp, trong ánh tà dương vô cùng yên tĩnh và thuần khiết.


    Cố Thanh Bùi cầm điện thoại di động xác định vị trí, chuyển nửa ngày ngồi dậy lui về phía sau một bước: "Bây giờ tôi đang ở trong Vòng Bắc Cực."


    Nguyên Dương tới cùng, nhưng khi y cách người hắn nửa bước thì bị hắn đè ở bả vai.


    "Đừng động."


    Nguyên Dương không rõ việc gì nhưng ngoan ngoãn đứng ngay ngắn.


    Cố Thanh Bùi cất điện thoại lại vào túi, một tay che mắt Nguyên Dương. Một chớp mắt tiếp theo, hắn vòng tay qua cổ Nguyên Dương, nhẹ nhàng hôn lên.


Nụ hôn của Cố Thanh Bùi không mang theo bất kỳ dục ý nào, chỉ là nhẹ nhàng dán lên, chậm rãi vuốt ve, hắn cảm thấy lòng bàn tay bị mi cong của Nguyên Dương quét qua, nhồn nhột tê tê.


    Nguyên Dương ôm hắn càng chặt hơn, mặc hắn êm ái hôn không có quy tắc gì. Y không gỡ tay Cố Thanh Bùi ra, sợ đụng phải mắt kính viền vàng quý giá của hắn, y chỉ lẳng lặng chờ, đáp lại, không chút nào vội vàng của những ngày qua.


    Cố Thanh Bùi từ từ để tay xuống, còn chưa kịp buông Nguyên Dương liền bị một phát kéo qua, cả người dán chặc ở trên người y. Nguyên Dương ngậm môi của hắn, giống như vô số lần trước đây công thành chiếm đất, thừa dịp hắn choáng đầu hoa mắt y móc điện thoại ra, chụp lại một màn này.


    Bọn họ đứng ở hai bên Vòng Bắc Cực, ôm lấy hạnh phúc của cả thế giới.


    ———————


    Tuy nói là Cố Thanh Bùi khởi đầu, thế nhưng bị chiếu ngược lại một quân làm cho hắn có chút ngượng ngùng, hắn nhìn Nguyên Dương dương dương đắc ý thưởng thức hình.


    "Lại muốn gửi cho Vương Tấn sao?"


    Nguyên Dương quả nhiên trong nháy mắt bật chế độ husky: "Đang vui anh nhắc hắn làm gì?"


    "Hay là gửi cho Viện Viện?"


    "Cố Thanh Bùi!"


    Bọc áo lông cũng không ảnh hưởng tốc độ bàn chân của hồ ly, trước khi Nguyên Dương bắt được hắn, hắn không chỉ có xoay người chạy còn nắm một nắm tuyết ném về hướng y.


    Nguyên Dương bên đỡ bên đuổi, chống lại từng cú ném của Cố Thanh Bùi, hắn vẫn không ngừng bước chân.


    Bốn bề vắng lặng, hai người đàn ông cao hơn mét tám chỉ như vậy chạy vòng vòng đùa giỡn.


    Nguyên Dương rốt cuộc đẩy Cố Thanh Bùi té nhào vào trong tuyết, tuyết đọng rất dày giống như té vào trong nước, Nguyên Dương lại che chở đầu hắn, ngã xuống cũng không đau chút nào.


Đồ mặc trên người đều là vật liệu chống nước, cứ để cho anh ấy nằm như vậy một hồi đi, Nguyên Dương suy nghĩ, chớp chớp mi nói: "Cố tổng muốn tiếp tục chạy à?"


Đêm mùa đông ở Phần Lan luôn là lặng lẽ im ắng hạ màn, từ hoàng hôn đến đêm tối tựa như chỉ thoáng qua chốc lát. Nơi này người ở thưa thớt, cây cối thành rừng, càng làm bọn họ giống như là khách không mời mà đến vô tình xông vào đây.


    Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Dương, cũng nhìn biển sao mênh mông sau lưng y, trong lúc giật mình, hắn đột nhiên nghĩ đến mỗi một ánh sao chiếu xuống sẽ đi ngang qua cả tỉ tỉ tinh hệ, mà hắn cuối cùng tìm được Nguyên Dương.


    Hắn nhẹ giọng nói: "Nguyên Dương, sau lưng em là ngân hà."


    "Muốn cho em quay đầu? Lại muốn bày trò xấu gì đó, Cố tổng?"


    Khóe miệng Cố Thanh Bùi lộ ra một nụ cười ôn nhu, ánh mắt dịu dàng như nước: "Anh muốn nói cho bọn chúng biết, anh muốn yêu Nguyên Dương cả đời."


    Một giọt lệ từ khóe mắt Cố Thanh Bùi rớt xuống, rơi vào tóc mai, hòa vào trong tuyết.


    Nguyên Dương nhất thời tắt tiếng.


    Y chưa từng nghe qua lời tỏ tình nào ôn nhu mà bình thản như vậy, y gặp được rất nhiều người nhưng chưa từng gặp qua ôn nhu, huống chi y từng cho là y cũng không cần.


    Cố Thanh Bùi đưa tay về phía sau gáy mình, rút ra bàn tay đã lạnh đến đỏ bừng của Nguyên Dương, hắn phủi sạch tuyết phía trên, bưng bít ở trong tay nhẹ nhàng xoa xoa, cảm thụ nó từ từ ấm lại.


    "Cố Thanh Bùi. . . Anh. . . Lặp lại lần nữa. . ."


    "Anh muốn yêu Nguyên Dương cả đời."


    Mọi âm thanh đều lắng lại, vận đổi sao dời, người ta cả đời này có thể gặp được bao nhiêu lãng mạn chứ?


    Nguyên Dương chỏi người lên, cũng kéo Cố Thanh Bùi lên, hai tay y run rẩy từ trong túi lấy ra một cái hộp tinh xảo.


    Y vốn muốn tối nay cầu hôn, quỳ một chân trên đất giống như vô số đàn ông trên thế gian, nói ra lời hứa cùng chung cả đời. Y biết những thứ này đều rất thông tục kiểu cách, thế nhưng y chính là một người phàm bình thường phổ thông trong hồng trần thế tục, không cao thượng cũng không vĩ đại, coi như ép y lên trời xuống đất, mong muốn chỉ có một là Cố Thanh Bùi mà thôi. Mà hôm nay, giữa đồng tuyết mênh mông, trước mắt là đèn đuốc, phía sau là biển sao đầy trời, thân hình y nửa quỳ nhưng khác với tư thế cầu hôn tiêu chuẩn rất nhiều, Cố Thanh Bùi lại trực tiếp ngồi ở trong tuyết. . .


    Thế nhưng những thứ này cũng không quan trọng.


    "Cố Thanh Bùi, anh có nguyện. . ." thanh âm Nguyên Dương thay đổi, nghẹn ngào đến một chữ cũng không nói ra được.


    "Anh nguyện ý, anh cái gì đều nguyện ý."


    Nguyên Dương nước mắt trào ra, dính ướt cả vào khăn quàng cổ, y bình sinh lần đầu tiên cảm thấy khí lực cả người đều bị rút sạch, nhưng lại như trút bỏ được gánh nặng. 

Cố Thanh Bùi mở hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn nam, hai chiếc nhẫn bạch kim được trang hoàng bằng vài đường sọc mờ, giản dị hào phóng, cầm ở trong tay rất có cảm giác.


 Hắn cầm chiếc nhẫn lớn hơn một chút đeo vào ngón áp út tay trái của Nguyên Dương, lại đưa tay mình đến trước mặt y. Nguyên Dương cầm lên một chiếc khác đeo vào trên tay Cố Thanh Bùi, có lẽ là nước mắt làm tầm mắt mơ hồ, y quệt nước mắt, sau đó nắm chặt tay hắn không buông.


    Cố Thanh Bùi không biết ngón áp út vì sao vô danh, thế nhưng mang lên chiếc nhẫn, tức thì chúng có tên họ.


    Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt Nguyên Dương, nhưng vẫn luôn không nói lời nào, y từng ra mắt hắn bướng bỉnh bất tuần, tự do phóng khoáng làm bậy, hắn cũng đã gặp y không để ý mặt mũi dùng mọi cách dây dưa, thậm chí đêm bọn họ hợp lại y đè nén khóc kể về những nhớ nhung hai năm đó. Thế nhưng hắn chưa thấy qua Nguyên Dương khóc giống như một đứa trẻ không biết thế sự, giống như là không có cảm giác gì, chẳng qua là nước mắt không ngừng được chảy ra.    


Cố Thanh Bùi để cho y tựa vào trong ngực mình, khẽ vuốt ve mái tóc cứng nhọn của y. Nghĩ đến mình một đường khó khăn, cũng chịu ủy khuất không ít, thế nhưng Nguyên Dương không giống vậy, y không quá khắt khe nhưng cũng không để ai chèn ép hắn. Y đem hết toàn lực làm tốt một bạn lữ biết quan tâm, nhìn qua như không có chuyện gì xảy ra thậm chí thần thái sáng láng, thế nhưng ban đêm y sẽ thường sợ hãi, nắm chặt tay không buông, thậm chí trong chuyện làm tình tận lực ẩn núp kiềm chế, hết thảy đều ở đây bán đứng y, bán đứng những tâm trạng sợ hãi bất an kia. Cố Thanh Bùi không chịu được nhất chính là nhìn Nguyên Dương rõ ràng muốn làm, rõ ràng muốn kịch liệt hơn, nhưng lại đè nén không dám nói, không dám muốn, thấy vậy hắn lòng như dao cắt.    


Không biết bao lâu, Nguyên Dương ngẩng đầu lên, vốn muốn nói gì nhưng thấy áo lông bị mình khóc ướt một mảng, y nhìn Cố Thanh Bùi một chút lại nhìn quần áo hắn, giống như một chó sói con làm sai chuyện gì.



    "Em chọn loại vải chống nước, " Cố Thanh Bùi nháy nháy mắt, "Không sao."


    Nguyên Dương nhất thời bật cười, lại có chút ngượng ngùng: "Chúng ta. . . Trở về đi thôi."


    " Được."


    Hai người không gọi xe, Nguyên Dương ôm vai Cố Thanh Bùi, giẫm ở trên tuyết đọng thật dày, lưu lại những dấu chân rõ ràng khắc sâu.


    ———————


    Cố Thanh Bùi vẫn cho rằng yêu và kết hôn đều thích hợp phát sinh ở mùa đông. Ngày lạnh lẽo, con người sẽ theo bản năng muốn tới gần đối phương. Thế nhưng hắn và Nguyên Dương ở mùa hè gặp nhau, lại ở mùa hè gặp lại, đó là mùa hắn không thích.


    Nhưng là nếu như, không khí đặc quánh nóng bỏng và nắng gắt đều không thể chống lại lòng hắn muốn đi về phía Nguyên Dương, ở mùa hắn không thích tiếp xúc với người nhất, hắn lại điên cuồng muốn đến gần y. . .


    Cố Thanh Bùi bất giác cong lên đôi mắt cười, nhích lại gần trong ngực Nguyên Dương một chút.


    Nếu như anh muốn đến gần em vào mùa hè, vậy anh nhất định rất yêu em.


END.


Cre: tashidla.lofter.com

Ipagpatuloy ang Pagbabasa

Magugustuhan mo rin

244K 10K 69
lichaeng
70.5K 5.9K 23
Toàn bộ chỉ là tưởng tượng của tác giả, có một số câu chuyện dựa theo tình huống thật của hai anh.
214K 31.3K 63
Couple: PondPhuwin, JoongDunk, GeminiFourth Văn án: Thế giới vận hành với 5 hệ năng lực trấn giữ bao gồm Kim, Mộc, Thủy, Hoả và Thổ. GMM chính là một...
73K 7.9K 67
jungjihun có một anh ngiu sơ hở là block có lúc chữa lành, có lúc không thật sự luôn đấy? lsh cảm thấy bất lực nhưng lsh không thể làm gì được. °ficl...