[Shortfic Tuấn Hạn] Vợ ơi vợ...

By jongie2813

10.1K 947 181

VỢ ƠI VỢ À! Title: Vợ ơi vợ à! Author: Phi Tuyết Rating: T Pairing: Cung Tuấn x Trương Triết Hạn Genre: Gener... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Đôi lời nhảm nhí

Chương 6

1.6K 159 50
By jongie2813

Chương 6:

Trương Triết Hạn tay xách nách mang bước vào nhà. Mấy hôm trước cậu vô tình phát hiện ra việc Cung Tuấn vẫn chưa biết đọc, biết viết. Đối với chuyện này, Trương Triết Hạn quả thực là cạn lời. Mọi người thật sự coi anh là một đứa trẻ năm tuổi đấy ư? Tuy tâm trí anh chưa lớn, nhưng bộ não vẫn là của người trưởng thành. Hơn nữa qua một thời gian tiếp xúc, cậu nhận ra anh rất thông minh, học những kiến thức cơ bản không thành vấn đề.

Đi qua phòng của Uông Dung và Vương Đông, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau, còn nghe thấy cả tên mình trong đó.

- Anh có thôi đi không? Em đã nói chuyện giữa em và anh Triết Hạn kết thúc rồi mà!

- Kết thúc? Kết thúc mà sao lúc nào em cũng dõi theo cậu ta, âm thầm quan tâm cậu ta?

- Anh... Cho nên mấy ngày trước anh cứ cố tình thân mật với em trước mặt anh ấy là vì lí do này đúng không? Anh quá đáng vừa thôi chứ! Anh có biết anh làm vậy sẽ khiến em và anh Triết Hạn khó xử tới mức nào không?

- Em thì không quá đáng sao? Một câu hai câu đều phải nhắc đến Trương Triết Hạn. Rốt cuộc người em yêu là anh hay là cậu ta?

Đến mức này thì Uông Dung thật sự không chịu nổi nữa. Cậu hét vào mặt Vương Đông:

- Con mẹ nó nếu tôi không yêu anh thì tôi sẽ để anh đè dưới thân sao?

Uông Dung bưng kín lấy mặt mình, trong giọng nói nức nở vẫn còn vương chút mệt mỏi:

- Vương Đông, anh liệu có biết, hạnh phúc mấy năm qua của chúng ta luôn khiến tôi thấp thỏm lo sợ hay không? Chúng ta càng hạnh phúc bao nhiêu, lòng tôi càng day dứt bấy nhiêu. Cuộc đời Uông Dung này chỉ mắc nợ hai người. Một người là anh trai Cung Tuấn của tôi, một người là Trương Triết Hạn. Bởi sự ngu ngốc hiếu thắng của tôi, anh trai mới trở nên như vậy. Bởi sự hèn nhát của tôi, Triết Hạn mới gặp chấn thương, phải từ bỏ ước mơ lớn nhất của mình. Tại sao kẻ như tôi vẫn có thể hạnh phúc, còn hai người họ lại không?Bây giờ họ đều ở trước mặt tôi, trở thành người thân thiết nhất của tôi. Tôi chỉ muốn làm hết sức để họ vui vẻ hạnh phúc, để tôi có thể an lòng một chút, anh có hiểu không hả?

Vương Đông im lặng nhìn Uông Dung. Hắn ôm lấy người mình yêu vào lòng.

- Anh xin lỗi! Là anh sai! Ngoan, đừng khóc! Có anh ở bên cạnh em rồi!

oOo

Trương Triết Hạn thất thểu đi về phòng. Trong lòng cậu lúc này rối bời trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cậu không muốn chính mình cùng bọn họ phải khó xử, cũng không đủ vị tha để nhìn họ thân mật, cho nên cậu chỉ có thể tìm mọi cách né tránh. Nhưng rồi cuối cùng thì sao? Cậu vẫn trở thành nguyên nhân cho cuộc cãi vã của hai người họ, thậm chí còn phát hiện ra Uông Dung vẫn luôn tự trách mình vì chấn thương của cậu. Chuyện năm đó vốn chỉ là ngoài ý muốn, cậu chưa từng trách móc ai, lại không ngờ đến có người lại ôm lỗi lầm về mình suốt mấy năm như vậy. Có lẽ thái độ của cậu khiến Uông Dung càng thêm áy náy, càng quyết tâm muốn bù đắp, gây ra những tổn thương không đáng có cho cả ba người.

Trương Triết Hạn nằm vật ra giường, quả thực không biết phải làm gì. Đúng lúc này, Cung Tuấn ào đến như một cơn gió:

- Vợ ơi! Vợ ơi! Ra đây với Tuấn Tuấn đi! Cùng Tuấn Tuấn làm cái này! Đi nào! Dậy đi nào!

Trương Triết Hạn cảm thấy đầu mình ong ong. Lúc này đây, cậu cần nhất là một khoảng không yên tĩnh. Cậu không còn một tí sức lực nào để chơi đùa với Cung Tuấn.

- Tuấn Tuấn, ngoan, ra ngoài chơi đi! Vợ muốn nằm một mình!

- Không, vợ phải ra ngoài với Tuấn Tuấn cơ!

Cung Tuấn vừa nói vừa lôi kéo Trương Triết Hạn dậy.

- Nhưng vợ mệt lắm! Vợ chơi với Tuấn Tuấn sau nhé!

- Vợ mệt ư? Vậy... vậy vợ nằm nghỉ đi! Lát nữa vợ ra ngoài này với Tuấn Tuấn nhé!

Trương Triết Hạn ậm ừ cho có rồi quay mặt vào trong. Một lát sau, cậu nghe thấy tiếng loảng xoảng đổ vỡ phát ra từ trong bếp, lúc ra ngoài thì thấy không có bất cứ ai ở nhà, kể cả người làm. Đi vào trong bếp, Trương Triết Hạn mở trừng mắt nhìn bãi chiến trường ngay trước mặt. Cả bếp đều phủ một màu trắng xóa của bột, xoong nồi lăn lóc dưới nền nhà, bát đĩa bày la liệt trên bàn. Ở giữa, Cung Tuấn đứng ngơ ngác nhìn Trương Triết Hạn với ánh mắt cực vô tội.

Không nhịn nổi nữa, Trương Triết Hạn gầm lên:

- Anh làm cái gì đấy?

Cung Tuấn giật bắn cả mình. Anh lắp bắp:

- Tuấn Tuấn... Tuấn Tuấn chỉ muốn làm... làm bánh...

- Đang yên đang lành làm bánh cái gì? Tuấn Tuấn có thể ngồi yên một phút được không? Đừng gây ra phiền phức nữa có được không?

Tuấn Tuấn mím chặt môi, trong mắt ầng ậng nước. Nhìn anh như vậy, Trương Triết Hạn cảm thấy hơi mủi lòng. Nhưng nghĩ không thể nuông chiều anh, cậu xẵng giọng:

- Tuấn Tuấn ra ngoài thay quần áo! Trong vòng một ngày không được đến gần vợ! Vợ không muốn nói chuyện với Tuấn Tuấn!

Lần này thì Cung Tuấn sợ thật rồi. Anh òa lên khóc nức nở.

- Oa oa, Tuấn Tuấn xin lỗi! Tuấn Tuấn sai rồi! Vợ đừng giận Tuấn Tuấn mà, oa hu hu...

Trương Triết Hạn nhíu mày không nói. Cung Tuấn mếu máo đến gần, giật giật góc áo cậu:

- Hức... vợ đừng giận mà... hức... Tuấn Tuấn... hức... Tuấn Tuấn chỉ muốn đón sinh nhật... cùng với vợ thôi mà... hức...

Trương Triết Hạn kinh ngạc.

- Sinh nhật? Hôm nay sinh nhật Tuấn Tuấn?

Cung Tuấn tội nghiệp gật gật đầu.

- Tuấn Tuấn... Tuấn Tuấn chỉ muốn làm bánh kem cho vợ... Mỗi lần ăn bánh kem, Tuấn Tuấn đều rất vui... Vợ ăn bánh kem... vợ cũng sẽ vui...

- Tuấn Tuấn...

- Tuấn Tuấn xin lỗi! Tuấn Tuấn phiền phức! Tuấn Tuấn vô dụng! Tuấn Tuấn vụng về làm hỏng mọi thứ! Tuấn Tuấn lại làm vợ buồn!

Mỗi một câu, Cung Tuấn lại đánh mạnh vào đầu mình một cái. Trương Triết Hạn hoảng sợ kéo lấy tay anh rồi ôm chặt anh vào lòng, mặc kệ cho bột mì dính đầy lên quần áo.

- Tuấn Tuấn, không phải vậy! Là lỗi của vợ! Là vợ không tốt!

Giọng cậu như nghẹn lại, sống mũi cay cay. Cậu làm sao thế này? Sao cậu có thể mắng anh, trút giận lên đầu anh? Cung Tuấn chẳng làm sai điều gì cả. Vậy mà cậu lại khiến anh tổn thương bởi những lời nói vô tâm của mình, còn đúng vào ngày sinh nhật anh.

Trương Triết Hạn, mày là đồ tồi!

Cậu buông anh ra, thầm thì:

- Vợ xin lỗi! Là vợ trách nhầm Tuấn Tuấn! Tuấn Tuấn rất ngoan, rất giỏi, không phiền phức một chút nào cả! Không phải Tuấn Tuấn làm vợ không vui đâu! Thật đấy! Vợ sẽ cùng Tuấn Tuấn làm bánh kem nhé! Chúng ta sẽ cùng đón sinh nhật!

Cung Tuấn nín khóc mỉm cười. Hai người cùng nhau dọn dẹp nhà bếp. Xong đâu đấy, hai người bắt tay vào làm bánh kem. Cho dù tài nấu nướng Trương Triết Hạn thê thảm không nỡ nhìn, nhưng bù lại Cung Tuấn lại khéo tay đến không ngờ. Chỉ cần nhìn video hướng dẫn trên mạng, Cung Tuấn đã có thể làm theo y hệt, còn cho ra lò một chiếc bánh kem ngon tuyệt.

Hai người đặt bánh kem lên bàn, cắm nến và ngồi đối diện nhau. Lúc nãy Trương Triết Hạn đã hỏi Cung Tuấn. Thì ra vì năm nay Cung Tuấn muốn đón sinh nhật với riêng Triết Hạn nên mọi người mới biết ý đi ra ngoài hết, chỉ gửi quà chứ không tổ chức lớn như mọi năm. Cũng may cậu không phá hỏng mất ngày đặc biệt này.

- Tuấn Tuấn mau ước đi!

Trương Triết Hạn mỉm cười nói.

- Tuấn Tuấn ước vợ ngày nào cũng vui vẻ, lúc nào cũng vui vẻ!

Cung Tuấn chắp hai tay vào nhau, giọng oang oang.

Trương Triết Hạn bật cười:

- Tuấn Tuấn phải ước cho mình trước đã chứ!

Cung Tuấn phồng má:

- Nhưng chỉ cần vợ vui là Tuấn Tuấn đã vui rồi!

Trương Triết Hạn dịu dàng nhìn anh. Có lẽ, đã đến lúc cậu cần đặt dấu chấm hết cho thứ tình cảm trong quá khứ của mình. Từ giờ trở đi, mọi mối bận tâm của cậu sẽ chỉ gói gọn cho người đàn ông trước mặt này thôi.

Trương Triết Hạn giục Cung Tuấn thổi nến rồi cắt bánh cho cả hai.

- Vợ ơi, sinh nhật vợ là khi nào?

- 11 tháng 5.

Cung Tuấn nhẩm nhẩm tính, xụ mặt:

- Thế thì sinh nhật vợ qua rồi còn đâu!

Trương Triết Hạn vươn tay xoa đầu anh.

- Không sao, năm sau vợ sẽ cùng Tuấn Tuấn đón sinh nhật!

Cung Tuấn hào hứng:

- Thật ư? Thích quá! Vợ, vợ, vợ muốn tổ chức sinh nhật như thế nào?

Trương Triết Hạn nghiêng đầu suy nghĩ:

- Ừm, vợ muốn tổ chức ngoài trời, có thật nhiều đèn lồng...

Cung Tuấn nắm chặt tay tỏ vẻ quyết tâm.

- Tuấn Tuấn sẽ chuẩn bị thật nhiều đèn cho vợ!

Trương Triết Hạn buồn cười bảo anh ăn bánh. Cậu chống cằm nhìn anh đưa từng thìa bánh vào miệng. Hai mắt híp lại đầy vui vẻ.

- Từ giờ trở đi, vợ sẽ không gọi Tuấn Tuấn là Tuấn Tuấn nữa nhé!

- Ơ, sao thế? Tuấn Tuấn lại làm gì sai phải không?

Cung Tuấn hốt hoảng.

- Không, không phải! - Trương Triết Hạn vội trấn an anh. - Vợ muốn gọi Tuấn Tuấn bằng một cái tên đặc biệt, là tên mà chỉ mình vợ gọi thôi, giống như ngoài Tuấn Tuấn ra, không ai được gọi vợ là "vợ" nữa.

Cung Tuấn nghe hiểu, gật gật đầu.

- Vậy vợ muốn gọi Tuấn Tuấn là gì?

Trương Triết Hạn tủm tỉm:

- Chồng!

Hết chương 6.

*********************

Quà ngày lễ kiêm quà cưới cho đôi trẻ ngày mai =))))))))))

Continue Reading

You'll Also Like

77.5K 7.3K 88
lau đi thứ lăn trên má, rồi lưu lại hình xăm trên da.
207K 20.2K 41
take care cho em thắng từ đường đua đến đường tình
63.6K 7.3K 24
Một chuỗi những câu chuyện có thể lãng mạn, đáng yêu, vô tri của Cún lớn và Gấu nhỏ.
41.8K 4.4K 36
Tôi không dám ngoại tình, anh ấy nói lúc tôi ngủ sẽ giải phẫu xem tim tôi hình gì? Tôi không dám ngoại tình, em ấy nói sẽ mua lại bệnh viện. Đuổi việ...