[Châm phong đối quyết] Bánh n...

By lamnhan194

89.2K 3.7K 1K

Mấy đồng nhân nho nhỏ của Nguyên Cố, lượm lặt trên ao3, lofter... More

"Sinh nhật vui vẻ." "Cám ơn."
Tập thể dục buổi sáng
Viện Viện hay Nguyên Nguyên
Chó mình nuôi, có khóc cũng phải cho ăn
Yêu sâu đậm
Bồi thường
Nhật ký xuất đạo của Nguyên Dương aka Nguyên Dương debut làm diễn viên
Phù hợp
Chỉ là một cơn ác mộng
Rốt cuộc con hồ ly tinh nào đã câu dẫn mất anh em tốt của tôi?
Bàn về đàn ông thành thục ghen như thế nào?
Dám bắt nạt Nguyên Dương
Cãi nhau
Cún làm nũng sau khi làm chuyện xấu
Anh tuổi này rồi...
Năm tháng thành hoa
Sinh nhật vui vẻ
Con đường phấn đấu của trợ lý
Hỏi đáp đơn giản
Sau khi Nguyên Dương hóa nhỏ
Như em yêu anh
Hai năm
Khi chúng ta cùng đi chung hướng
Tính hờn dỗi do Nguyên Dương cưng chiều mà ra
Ông không phải chỉ dựa vào Nguyên Dương à?
Thân mật
Vài chuyện cứng miệng mềm lòng
Giới thiệu truyện mới
Cho bố chồng ăn cơm chó
Khi Nguyên Dương mất trí nhớ và nghĩ mình bị ép kết hôn

Ghen

3.5K 148 43
By lamnhan194

Sáng hôm nay, Cố Thanh Bùi đã thức dậy từ sớm.


Hắn mở tủ quần áo chọn một bộ âu phục chính thống màu xám tro càng tôn làn da trắng của mình, quần áo vừa khít không có một kẽ hở dư thừa nào, thân thể như ngọc đứng trước tấm gương, cả người trên dưới không có chỗ nào không tinh tế, đẹp đẽ.


Nguyên Dương lúc tỉnh lại thấy chính là cảnh tượng như vậy.


Y dùng ánh mắt tán thưởng hết mức nhìn Cố Thanh Bùi, dương dương đắc ý nghĩ người đẹp như vậy chính là vợ Nguyên Dương ta đây. Xem một chút chân này, eo này, xem thêm chút nữa mặt mũi này, con mẹ nó đúng là tựa như thiên tiên mà!


Nguyên Dương không chớp mắt nhìn chằm chằm hồi lâu, ngay sau đó kịp phản ứng, hôm nay là cuối tuần, ngay cả y bình thường năm giờ rời giường cũng ráng nằm ì trên giường một lúc, Cố Thanh Bùi đây là muốn đi đâu? !


"Thanh Bùi!" Nguyên Dương đá chăn, cảnh giác nói: "Sáng sớm anh mặc quy củ như vậy, muốn đi đâu?"


Cố Thanh Bùi đang chỉnh cà vạt, hắn hơi ngẩng đầu lên, ngón tay cắm vào nút thắt thuận lợi sửa sang lại, nghe vậy quay đầu lại hướng Nguyên Dương cười một chút: "Anh Vương hai ngày trước nói muốn hợp tác với anh một hạng mục, hôm nay vừa lúc anh ấy có thời gian, hẹn anh đi ra nói một chút, đánh thức em à?"


Gì ? ? ?


Nguyên Dương nghe xong, từ trên giường phóng lên, hai bước bước đến trước mặt Cố Thanh Bùi, vững vàng đem hắn ngăn ở trước gương, thân thể cao lớn bền chắc không mặc quần áo, vừa anh tuấn vừa hấp dẫn, thẳng thừng hiển lộ ở trước mắt Cố Thanh Bùi.


Cố Thanh Bùi từ từ đẩy kính, cục xương ở cổ họng không tự nhiên giật giật, trong con ngươi càng sâu hiện lên u quang.


Nguyên Dương cả giận nói: "Anh lại muốn đi gặp Vương Tấn! Hắn có gì tốt đáng giá anh sáng sớm đi gặp hắn? Còn là cuối tuần nữa!"


Cố Thanh Bùi bị y gầm một tiếng lấy lại tinh thần, hắn rất không biết làm sao, Nguyên Dương đối với Vương Tấn đã đến mức nghe tên liền bùng nổ, hắn xoa xoa đầu Nguyên Dương, "Anh chẳng qua là đi cùng anh ấy nói chuyện làm ăn, nói xong thì trở lại, nghe lời, mau tránh ra."


Nguyên Dương hai tay chống nạnh, giống như thần giữ cửa cản đường Cố Thanh Bùi: "Nằm mơ! Anh bình thường bận bịu không nói, bây giờ còn phải chiếm dụng cuối tuần, anh có biết cuối tuần là thời gian riêng tư của hai chúng ta không?"


Cố Thanh Bùi dĩ nhiên biết, nhưng là chuyện đột nhiên xảy ra, Vương Tấn gần đây quá bận rộn, thật vất vả mới có thời gian, nói gì cũng không muốn chờ, lời nói đặc biệt khẩn thiết. Cố Thanh Bùi cùng anh giao tình rất tốt, cũng không tiện không cho anh mặt mũi.


Thế nhưng Nguyên Dương tính khí cũng lên cao, làm sao cũng không chịu tránh ra, Cố Thanh Bùi yên lặng một hồi, đột nhiên đẩy mắt kiếng một cái, lại ho khan hai tiếng, thanh thanh

 giọng.

Nguyên Dương căng thẳng trong lòng, Cố Thanh Bùi đẩy kính kèm ho khan liền không phải chuyện tốt, chính xác là muốn giáo huấn y, nhưng lần này hắn nói cái gì mình cũng sẽ không nhượng bộ. Trong bụng quyết định chủ ý, Nguyên Dương trong lòng có dự tính, ánh mắt như đuốc nhìn Cố Thanh Bùi, chuẩn bị nghênh đón bài sớ dài của hắn.


Tới đi, lần này anh nói thế nào lão tử cũng sẽ không nghe.


Ai ngờ Cố Thanh Bùi nhìn y, ánh mắt xuyên thấu qua tròng kính nhìn mặt Nguyên Dương, giọng hết sức nghiêm túc: "Nguyên Dương, anh luôn muốn hỏi em, em tại sao lại để ý Vương Tấn như vậy?"


Nguyên Dương sững sốt.


Cố Thanh Bùi lại đẩy mắt kiếng, biểu tình nghiêm túc giống như là muốn tham dự một hội nghị  cao cấp: "Mỗi lần anh cùng anh ấy đi ra ngoài, em liền không vui, còn phải nháo một trận. Em rốt cuộc là không thích anh cùng anh ấy đi ra ngoài, hay là không thích anh ấy cùng anh đi ra ngoài?"


Nguyên Dương từ từ mở to hai mắt, "Giá. . . . Có gì khác nhau sao?"


"Đương nhiên là có." Cố Thanh Bùi nhìn y, "Không thích anh cùng anh ấy đi ra ngoài là để ý anh, không thích anh ấy cùng anh đi ra ngoài là để ý anh ấy. Em là cái nào?"


Chưa chờ Nguyên Dương nói xong, Cố Thanh Bùi lại tự nhủ: "Là cái thứ hai đi, anh với anh Vương đều là một loại người, bọn anh tuổi tác cũng không hơn kém bao nhiêu." Cố Thanh Bùi vừa nói, biểu tình có chút thương cảm: "Anh Vương đang lúc tráng niên, mà anh hai năm nay rõ ràng thấy già. Em có phải là đối với anh ấy có ý hay không?"


Nguyên Dương: "? ? ?"


Chửi thề, chửi thề, chửi thề, chửi thề, chửi thề! ! !


Còn có thể như vậy? ? ? ? ?


Không hổ là anh, Cố Thanh Bùi!


Nguyên Dương hoảng sợ cằm đều phải rơi, há hốc mồm cứng lưỡi nói: "Không. . . Không phải. . Làm sao có thể. . Em làm sao có thể sẽ. ."


Cố Thanh Bùi mắt phượng thon dài rũ thấp, cười khổ một tiếng: "Quả nhiên . . . Nói chuyện cà lăm như vậy, là bị anh nói trúng sao."


Mẹ nó chứ nói trúng! Lão tử là bị anh nói đến lú được không?


Nhưng vẻ mặt của Cố Thanh Bùi quá mức mất mát, Nguyên Dương sợ nhất là nhìn thấy hắn ủy khuất, trước tiên phải dỗ vợ.


Y tiến lên ôm eo Cố Thanh Bùi: "Làm sao có thể! Anh tại sao lại nghĩ như vậy? Em chỉ thích anh, vĩnh viễn yêu anh! Vương Tấn là cái đồ chơi gì chứ, để cho hắn cút sang một bên!"


Cố Thanh Bùi ở trong ngực y, thanh âm có chút buồn rầu: "Vậy em tại sao. . . . ."


Nguyên Dương giọng nóng nảy, rất sợ Cố Thanh Bùi hiểu lầm: "Không không không Thanh Bùi! Không phải như vậy! Lão già Vương Tấn kia đối với anh có ý xấu, em là đề phòng hắn!"


Cố Thanh Bùi ở trong ngực y ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm y: "Thật ư?"


" Thật chứ ! So với vàng thật còn thật hơn!" Nguyên Dương giơ tay lên trời thề.


" Được, anh tin tưởng em."


Nguyên Dương lòng an tâm một chút, đột nhiên ý thức được có chỗ không đúng, còn không chờ y nghĩ tiếp, giọng Cố Thanh Bùi lại truyền vào tai y: "Vậy em sau này có thể đừng nói anh già không, anh có lúc thật lo lắng ngày nào sẽ không câu thông được với em."


Nguyên Dương thấy Cố Thanh Bùi thật hiếm thấy một lần yếu thế, lòng y cũng hóa mềm, y ôm thật chặt Cố Thanh Bùi, khí lực lớn như muốn đem hắn dung hòa vào trong ngực: "Không thể nào, anh căn bản không biết chính anh hấp dẫn như thế nào, anh ở trong lòng em vĩnh viễn là đẹp nhất! Ai cũng không sánh bằng! Anh một chút cũng không già, tha thứ cho em đi mà Thanh Bùi, em lúc ấy chỉ là thuận miệng nói, là vì muốn chọc tức anh."


Cố Thanh Bùi yên lặng, Nguyên Dương rất sợ hắn lại thù dai, vội vàng thêm một câu: "Em sau này sẽ không vậy nữa, thật đó!"


"Được rồi, tha thứ cho em." Cố Thanh Bùi hướng y ôn nhu cười một tiếng, đột nhiên giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay: "A, đã tám giờ, anh sắp trễ rồi."


Nguyên Dương đã sớm quên dự tính ban đầu của Cố Thanh Bùi, thấy hắn cau mày, Nguyên Dương vội vàng hỏi hắn: "Để em đưa anh đi?"


"Không cần, anh tự lái xe cũng được, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe chờ anh trở lại." Cố Thanh Bùi hôn lên khóe miệng y, xách cặp táp ra cửa.


"Đi đi, đi đi." Nguyên Dương hướng Cố Thanh Bùi phất tay, được Cố Thanh Bùi hôn một cái, y chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, vui vẻ quẩy đuôi thật nhanh.


Đưa mắt nhìn Cố Thanh Bùi rời đi, mặt y lộ vẻ hài lòng cười cười nằm lại trên giường, chuẩn bị ngủ tiếp một lúc.


Một lát sau, Nguyên Dương chợt mở mắt ra.


Rốt cuộc ý thức tới chỗ nào không đúng.


Khá khen cho một chiêu đổi khách thành chủ!


"Cố Thanh Bùi!" Y vọt tới ngoài cửa sổ nhìn, Cố Thanh Bùi đã sớm lái xe đi, ngay cả khí bô xe cũng không thấy được.


Nguyên Dương ngốc tại chỗ, trong đầu toàn chửi thề.


Ngay sau đó y kịp phản ứng, "Cố Thanh Bùi! Chờ anh trở lại lão tử phải làm chết anh! Làm anh không xuống được giường luôn!"


Chạng vạng tối, Cố Thanh Bùi rốt cuộc nói xong công việc, hắn lặng yên không tiếng động mở cửa ra, trước tiên thò đầu nhìn một chút, còn chưa phản ứng bước kế tiếp, liền bị Nguyên Dương đã thủ ở cửa cả ngày đè vào trên tường.


Nguyên Dương tức giận một ngày, lúc này chánh chủ rốt cuộc xuất hiện, y nghiến răng, trước dứt khoát tháo ra cà vạt của Cố Thanh Bùi, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, vừa muốn mở miệng liền bị Cố Thanh Bùi cắt đứt.


"Nguyên Dương." Cố Thanh Bùi không còn ủy khuất như buổi sáng, hắn ung dung thong thả sửa sang lại áo sơ mi bị Nguyên Dương làm nhíu, động tác chậm chạp ưu nhã, hắn hất cằm lên sửa sang lại cổ áo, lộ ra một đoạn cổ thon dài, một mực kéo đến chỗ sâu phía dưới.


"Anh sáng nay lúc ra cửa cứ nghĩ mãi một vấn đề."


Nguyên Dương hô hấp thô trọng, thanh âm từng chữ từng chữ phát ra khỏi kẽ răng: "Vấn đề gì?"


Y thề, nếu là Cố Thanh Bùi nói cái gì y quá ngây thơ hay là trẻ tuổi các loại nói nhảm, y liền làm chết hắn!


Cố Thanh Bùi tựa như không thấy vật to lớn bộc phát trong quần Nguyên Dương, hắn đưa ra một chút đầu lưỡi đỏ tươi, liếm môi một cái, từ từ cởi ra cà vạt đang cầm ở trong tay Nguyên Dương: "Anh hình như chưa mặc âu phục cùng em làm qua."


Trước ánh mắt không dám tin của Nguyên Dương, hắn ưu nhã chìa ra hai cổ tay chập lại, tỏ ý muốn Nguyên Dương cột lên.


"Tới, ở trước tấm gương trong phòng ngủ làm anh."


Fin.


Continue Reading

You'll Also Like

140K 14K 87
H+ nhưng nói không với futa và nam hoá 😩
49.1K 6.2K 56
"Lee Sanghyeok! Anh thấy em chưa? Em đang nổi tiếng lắm nè." "Đi ra chỗ khác chơi, ai cho em cướp luôn chén cơm của anh!" Jeong Jihoon dụi dụi đầu và...
152K 9.1K 147
" Không nhắc đến chuyện đã qua, ta chỉ muốn biết một chuyện, nếu như hiện tại cho cô thêm một cơ hội, cô vẫn sẽ phản bội ca ca ta sao?" "Cô yêu huynh...
467K 39.2K 93
Top: Gemini - Bot: Fourth Một fic mới nữa dành cho hai bạn. Chốn nhỏ này đã được mình ấp ủ và bây giờ sẽ được mình xây dựng lên. Lưu ý: Không được ma...