Chương 1: Thần tượng của tôi

273 14 0
                                    

Tôi là một cô gái bình thường. Tôi là con nuôi của tộc trưởng tộc Kaneji thời bình. Lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ nuôi, tôi còn có một cậu em trai rất lém lỉnh, đáng yêu. 

Thực ra, tôi không tài giỏi, nếu nói về năng lực. Phải, rất bình thường, bởi khi biết mình là con nuôi của cha mẹ, tôi rất buồn. Từ bé đã tự ti, lại còn là con nuôi, tôi càng cho rằng tôi không thể nào giỏi được. Tộc trưởng là người đứng đầu, dĩ nhiên phải tài giỏi. Tôi lại là con nuôi, cha mẹ càng dồn tâm huyết nuôi dạy vào cậu con trai ruột của họ, em trai tôi. Nên dần dần, vô tình không còn quan tâm tới tôi nữa. Tôi càng buồn.

Cho tới một ngày.

Tôi gặp anh- thần tượng của tôi.

Thần tượng của tôi rất giỏi, anh luyện tập rất chăm chỉ từng ngày. Thực ra tôi không hẳn là yếu kém. Vì tôi có thể nhận định được tài năng của anh từ rất sớm.

Hôm nay, anh ra đó, có dẫn theo những đứa trẻ- có lẽ đệ tử của anh. Anh huấn luyện chúng từng ngày từng ngày.

Tôi trông anh đứng đó, sau gốc cây quen thuộc. Tôi ước giá mà tôi là những đứa trẻ đó nhỉ? Sẽ được anh trực tiếp dạy cho những đòn thể thuật nhanh mạnh, những phát Shuriken sắc bén lợi hại, hay những dấu hiệu xung quanh để nhận biết một trận đánh vừa diễn ra.

Phải rồi! Nhìn những đứa trẻ đó, tôi tự thấy mình phải cố gắng hơn thôi!

...

Thời gian thấm thoát thoi đưa...

Cả anh và tôi đều đã trưởng thành.

Tôi lớn lên là một cô gái khá xinh xắn với mái tóc nâu dài tới cằm lượn sóng chút ít dưới đuôi tóc. Khuôn mặt trái xoan, làn da khá trắng hồng, môi mím lại lặng lẽ nhìn thần tượng của tôi chỉ đạo, luyện tập cho các đệ tử.

Đứng sau gốc cây anh đào bao năm nay, tôi ngại ngùng hướng ánh mắt chăm chú nhìn về hướng bóng lưng cao lớn của thần tượng, như thường lệ. Gốc cây anh đào này có lẽ đã quen với bóng dáng mềm mại mà tôi hay nép sát vào nó.

Đột nhiên có cây Kunai sắc kề cổ tôi!

Sau đó là bàn tay thô ráp bịt chặt mồm tôi, và hai tay tôi bị khóa lại sau lưng.

"Con bé kia! Khôn hồn thì đi theo bọn ta!"

Ư! Tôi đành chấp thuận đi cùng bọn họ. Đến một đoạn, tôi lập tức quét chân họ khiến hai tên đang khống chế tôi hụt ngã. Bằng cách nào tôi tự cắt đứt đoạn dây thừng buộc hai tay tôi, rồi phi thân bỏ chạy.

Bọn họ ráo riết đuổi theo, tôi ẩn thân rất nhanh. 

Phù! Họ đã bị cắt đuôi. Khi quay lại sau lưng.

A! Một tên trong số chúng cười chế nhạo, rồi thụi một đấm vào bụng tôi.

Tôi ngã văng ra khỏi bụi rậm đang ẩn nấp, ngã xuống. Một tên khác cầm tay tôi bắt tôi đứng dậy, tôi không chịu, hắn liền kéo lê tôi nên giờ chân tôi bị cọ xát với đất rất đau!

Bỗng dưng, có người đến tri viện. Nhưng tôi không chắc đã có bao nhiêu người tới cứu, vì bọn người bắt cóc tôi rải rác mỗi người một phía đều lần lượt bị hạ. Mà tốc độ lại rất nhanh! Lạ thật...

[Fanfic Tobirama] Lặng lẽ mùa hoa nởWhere stories live. Discover now