Chương 156: Thái hậu pk Quốc sư (8)

Start from the beginning
                                    

Hoa Y chống cằm, nâng mắt nhìn xuống dưới ánh mắt hơi tối lại miệng vẫn nở nụ cười.

Vân Phượng nâng tầm mắt nhìn nữ nhân trước mặt, đôi mắt không chút gợn sóng bình tĩnh đạm mạc, cả người đều toát lên khí chất thanh lãnh.

Hắn nở nụ cười hợp với khuôn phép đồng thời nghiêng mình lùi ra sau tạo ra khoảng cách với nàng, giọng nói không nghe ra một tia cảm xúc nào đặc biệt: "Công chúa, ta không uống rượu"

Địch La Phồn nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt phượng lấp lamhs ánh nước lại long lanh ngọn lửa nhiệt tình: " Vậy không cần uống nữa, vị công tử này chàng tên là gì? Ta vừa gặp liền rất thích chàng, không ngờ Lưu quốc còn có nam nhân khiến ta vừa ý đến vậy"

Nói xong nàng cũng đứng lên hướng về phía Hoàng đế đặt tay lên trên vai cúi xuống hành lễ, ngẩng đầu đôi mắt liền sáng long lanh.

"Hoàng thượng lần này ta đến đây ngoại trừ mục đích kết minh giữa hai nước còn có một ý nguyện, A hãn có nói lần này đi nếu ta vừa ý ai thì thỉnh xin bệ hạ hạ chỉ mang chàng về Miêu cương lập làm hôn phu, bệ hạ nay ta quyết định chọn chàng, xin người thành toàn cho đôi ta"

Hoa Y ánh mắt di rời đến Hoàng đế, trên miệng luôn treo ý cười, càng ngày càng thêm sâu.

Lưu Vũ Đế ánh mắt hơi loé sáng sau rất nhanh đã không còn lại gì chỉ còn sự khó xử, rối loạn.

"Công chúa chuyện này trẫm không nên áp đặt, người vẫn là hỏi ý kiến Quốc sư đi"

Địch La Phồn nghe xong liền quay qua ánh mắt tập trung chăm chú, mang theo sự kì vọng nhìn Vân Phượng.

Vân Phượng không nhìn nàng, chỉ nở nụ cười điềm nhiên trần thuật: " Công chúa ta sẽ không thành thân"

Dường như Địch La Phồn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị sứ thần Miêu cương ngăn cản, hắn đứng lên hành lễ xong mới nói: "Xin Thái hậu cùng Hoàng thượng thứ tội, nữ tử Miêu cương xưa nay đều thuần lương thẳng tính, có gì mạo phạm xin thứ lỗi"

Nói xong liền quay qua Vân Phượng hành lễ: "Quốc sư đại nhân xin thứ tội cho công chúa vô lễ"

Địch La Phồn vẫn còn bướng bỉnh, ngẩng đầu nhìn sứ thần, môi hơi mím lại, quay qua, khuôn mặt uất ức đi lên.

"Ta chỉ là rãi bày tình cảm, có gì sai phạm chứ, thích chàng thì nói thích chàng thôi, chẳng lẽ người Lưu quốc lại nhỏ nhen như thế"

Lại là tiếng hút khí sau lại xôn xao vang lên, Hoa Y nâng mắt tán thưởng vị công chúa Miêu cương này đúng là thẳng thắn thật.

Hoa Y liếc mắt nhìn sang Vân Phượng, lại bắt gặp hắn luôn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt có hơi lo lắng, pha thêm chút bất đắc dĩ cùng thanh minh.

Hoa Y khẽ che miệng cười, sau nâng lên ánh mắt uy áp, quét xuống đám người bên dưới, đặc biệt dừng lại nhìn thẳng vào mắt Địch La Phồn.

"Vân Phượng là Quốc sư Lưu quốc là người mang trên mình phước lành, tín ngưỡng của lê dân Lưu quốc ta, hơn nữa hắn là người tu đạo, đã vào đạo môn liền cách biệt chuyện trần thế, luyến ái là một trong những giới cấm của đạo pháp chí tôn"

Nhìn thấy Địch La Phồn đôi mắt hơi đỏ lên còn định quật cường nói gì đó, Hoa Y nhíu mắt, đôi mắt nheo lại cướp lời: "Ngươi thích ai không thích lại đi thích hắn, há chẳng phải tuyên bố Miêu cương các ngươi muốn đánh cắp tín ngưỡng, làm nhục pháp bảo trấn thủ Lưu quốc ta?"

Sứ thần Miêu cương sửng sốt, vội vàng hành lễ lớn tạ tội, hắn kéo theo Địch La Phồn quỳ xuống.

Hoa Y đứng dậy nhìn cũng không nhìn, liền phất tay áo bỏ đi.

Một bữa yến tiệc lại trở thành sự kiện nhạy cảm khinh nhục quốc thể, sau khi Thái hậu đi rồi đám người đành tan rã trong khuôn mặt đầy suy tư.

Người lo lắng nhất là sứ thần Miêu cương, mặc dù những năm gần đây Miêu cương mới bắt đầu cùng Lưu quốc kết minh nhưng không thể không nói Lưu quốc đem lại rất nhiều lợi ích cho Miêu cương, không chỉ về bờ cõi, còn có tài nguyên và thương vụ làm ăn lớn.

Hoàng đế sau khi chứng kiến sự giận dữ của Thái hậu cũng chỉ đành trấn an đoàn sứ thần, khuôn mặt vô cùng thương tiếc an ủi công chúa Miêu cương Địch La Phồn.

—————————

Lưu vũ nhìn bức thư trên bàn, đôi mắt đen lại thể hiện sự giận dữ của hắn.

Hắn lên tiếng gọi: "Thập thất"

Một bóng đen vụt xuất hiện trong tầm mắt hắn, là giọng nữ nhân: "Dạ chủ nhân"

Lưu Vũ siết chặt bức thư trong tay, cúi xuống nhìn nữ nhân quỳ trước hắn: "Theo sát Tịch Hoa Y đừng để ả ta phát hiện, thời cơ của chúng ta có lẽ sắp đến rồi"

Lưu Diệp khẽ đáp, rồi vụt biến mất, từ đầu cho đến cuối nàng chưa hề nhìn đến khuôn mặt của nam nhân.

Nàng không biết khuôn mặt của nam nhân ấy sớm đã vặn vẹo, nụ cười kéo cao, quầng mắt thâm đen thể hiện hắn đã nhiều ngày không ngủ, sắc mặt vàng vọt của người bệnh, nhưng mạc danh đôi mắt hắn lại phát sáng rực rỡ, điên cuồng.

[XUYÊN NHANH] Thế nào là nhân vật phản diện? (QUYỂN 1)Where stories live. Discover now