Chương 2: Thân thế (1)

Start from the beginning
                                    

Nhẹ nhàng đặt bàn thức ăn xuống và sắp xếp ngay ngắn xong xuôi, cậu lấy ba cái ly rót đầy rượu vào trong. Trước mộ người cậu dập đầu ba cái nhẹ giọng nói:

- Sư phụ, đồ nhi là tới thăm người đây. Nói đoạn cầm ly rượu lên.

- Sư phụ, ly thứ nhất Tiểu Tán kính người. Xin gọi người một tiếng cha. Nếu không nhờ có người ngày ấy ra tay cứu giúp thì có lẽ đời này con sớm đã không còn trên đời này nữa.

Nhớ lại năm đó, khi cậu mới mười hai tuổi, sống cùng cha cậu dưới chân núi Bất Tiếu. Nhà cậu chỉ có hai cha con nương tựa vào nhau mà sống. Thôn nhỏ dưới chân núi nhưng là cũng gần biển, người dân trong thôn trai tráng chủ yếu sống bằng nghề chài lưới ven biển thảng hoặc cũng có người muốn mau giàu thì lên núi kiếm thuốc quý. Cha cậu sức khỏe không tốt nên không thể làm nặng đành làm nghề bán bánh quế mưu sinh, có lẽ cậu thích nấu ăn cũng một phần ảnh hưởng từ đây. Cậu còn nhớ hôm đó là ngày nắng rất đẹp, vì sắp đến sinh thần của cha nên cậu muốn tìm một món quà tặng cha mình. Nghe người dân trong thôn nói rằng trong núi có nhiều thảo dược quý, cậu nghe biết loại thảo dược Hồi Thảo Lung có thể chữa bệnh cho cha mà vừa vặn trong núi cũng có rất nhiều. Xin phép cha ra ngoài có việc cậu định sẽ ráng đi nhanh về nhanh.

Cậu tuy mới mười hai tuổi nhưng lại rất thông minh, trước khi đi đã tìm hiểu thật kỹ môi trường sinh sống cũng như đặc tính của loại thảo dược này. Trăm nghe không bằng một thấy, đường lên núi quả thật rất khó khăn nhưng nghĩ đến cha đang đợi mình ở nhà cậu liền quyết tâm hơn. Đi đoạn đường khá xa rồi mà vẫn chưa đến được nơi cần đến, thấm mệt cậu ngồi xuống nghỉ chân thì bỗng nghe tiếng sột soạt phía sau.

"Không xui đến mức lần đầu lên núi đã gặp thú dữ chứ" cậu thầm nghĩ trong lòng rón rén quay lại phía sau thì thấy một con thỏ lông trắng tinh đang kẹt vào cái bẫy và ra sức vùng vẫy nhưng vô lực. Trông nó có vẻ rất đau đớn, vì dùng sức thoát ra khỏi cái bẫy nên bây giờ trông nó rất mệt chỉ còn khẽ ngọ nguậy. Cậu chạy đến giúp nó gỡ cái bẫy ra và lấy trong túi một ít thuốc trị thương mà trước lúc lên núi cậu đã chuẩn bị để đề phòng có gì bất trắc. Xong đâu đấy cậu thả cho nó trở về. Tiếp tục lên núi để hái Hồi Thảo Lung, do lúc nãy cậu đã mất một lúc để cứu con thỏ kia nên nếu giờ không xuất phát tìm nhanh có lẽ sẽ không kịp mất. Nghĩ là làm cậu vội bước thật nhanh tiến sâu vào trong núi, trời không phụ người có lòng,vcuối cùng cậu cũng tìm được thứ cần tìm nhưng do Hồi Thảo Lung là thuốc quý nên lấy được nó cũng khiến cậu trầy trật ít nhiều. Lúc xuống dưới chân núi thì trời đã nhá nhem tối, cậu cước bộ càng nhanh hơn chỉ hận không có đôi cánh bay về cho nhanh. Đang cắm cúi đi không để ý đụng phải vật chắn trước mặt té nhào, còn chưa định hình được thì cổ áo đã bị nắm chặt siết vào cổ bất giác khiến cậu như sắp không thể thở được

- Yo, chẳng phải là tiểu Chiến đây sao? Giờ này còn ở đây? Lão Lý làm gì nay lại để quý tử đi đêm thế này?

- Thả tay ra

- Nếu không thì thế nào? Nhóc con cũng mạnh miệng đấy.

- Thả ra. Ngươi không sợ cha ta sẽ đến sao?

(BJYX) Ấn KýWhere stories live. Discover now