Chương 22

10.2K 343 14
                                    

Bánh bao nhỏ được sinh vào một buổi chiều nọ, khi ấy Cố Minh Nguyệt đang ngồi trên ban công vừa tắm nắng khẽ hát vừa may chút đồ cho bảo bối sắp sinh.

Thoáng một cái mười tháng đã qua, cô ở lại nhà Tống Chân Dật hệt như mọc rễ, cả người được tẩm bổ đến châu tròn ngọc sáng, khi cúi đầu dưới cằm đều để lộ một chút thịt.

Cô đã ở đây lâu như vậy cũng có chút không muốn dọn đi, dù sao hai người sống chung với nhau cũng rất vui vẻ, cực kỳ thoải mái, bởi vậy cả hai người đều không đề cập tới vấn đề này. Huống hồ trên người Tống Chân Dật có một loại không khí vô cùng yên bình an lành, nơi anh xuất hiện thật giống như mang theo BGM thư giản, làm cho Cố Minh Nguyệt khi ở bên anh cũng cảm thấy vô cùng thanh thản dễ chịu và thoải mái. (BGM: background music – nhạc nền.)

Khi cảm giác được một luồng nước ấm áp chảy ra khỏi hạ thân, Cố Minh Nguyệt bình tĩnh gọi điện thoại cho Tống Chân Dật, nói cho anh biết mình sắp sinh rồi.

Từ trong điện thoại Tống Chân Dật nghe được giọng nói giả vờ bình tĩnh của thiếu nữ, giọng nói của cô hơi run, có thể tưởng tượng được thật ra từ sâu trong nội tâm của cô có bao nhiêu sợ hãi, lại còn muốn giả vờ tỏ thái độ thản nhiên không chút hoảng sợ. Anh nhíu mày, anh mong mỏi cô có thể toàn tâm toàn ý dựa vào mình đồng thời cô có thể lo sợ hoảng hốt, không để ý đến hình tượng mà sợ hãi khóc to trước mặt mình hay có thể không cố kỵ gì mà làm nũng với mình.

Mà không phải giống như bây giờ, từ trong lời nói lộ ra khách khí cùng một chút hờ hững, hoàn toàn là kiểu nói nhờ cậy người quen.

"Đừng căng thẳng quá, giữ vững hơi thở, anh sẽ lập tức về ngay." Tống Chân Dật lên tiếng dịu dàng an ủi Cố Minh Nguyệt, mức độ căng thẳng trong lòng anh cũng không hề thấp hơn cô chút nào, lòng bàn tay cầm điện thoại cũng toát một lớp mồ hôi.

Cố Minh Nguyệt nghe được giọng nói từ tính vững vàng truyền ra từ trong điện thoại của người đàn ông, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy an tâm kiên định hơn. Cũng không biết từ lúc nào bắt đầu, chỉ cần Tống Chân Dật ở cạnh bên người, chỉ cần có thể nghe giọng nói khoan thai rõ ràng như đàn hạc của anh, thì tất cả mọi nôn nóng thấp thỏm, lo sợ bất an của cô đều có thể bị anh vỗ về xuống một cách thần kỳ.

Sau đó Tống Chân Dật nhanh chóng lái xe chạy về, rồi lại không ngừng đỡ Cố Minh Nguyệt xuống lầu, lái xe đưa cô tới bệnh viện mình làm việc rồi đưa vào khoa phụ sản.

Sau khi được kiểm tra cẩn thận, tử cung của Cố Minh Nguyệt đã mở rộng, vì vậy được đẩy vào phòng sinh ngay lập tức.

Mà Tống Chân Dật lại chờ ở ngoài phòng sinh, trải qua một hồi lo lắng sốt ruột nhất từ khi sinh ra tới giờ, một đoạn thời gian kinh hồn táng đảm . Trong phòng sinh liên tiếp truyền ra một tiếng lại một tiếng kêu thảm thiết của Cố Minh Nguyệt làm cho anh đứng ngồi không yên. Anh không quan tâm đến ánh mắt quỷ dị của các cô y tá hướng về phía anh, một lúc thì đi lại quanh quẩn một chỗ trong hành lang, một hồi lại ngồi vào ghế dài trước phòng sinh vòng tay trước ngực lại không ngừng kiễng chân.

Bởi vì Cố Minh Nguyệt kiên trì muốn sinh tự nhiên nhưng kết cấu tử cung của cô lại có khác biệt rất lớn với người thường, bên trong quanh co lại chật hẹp, tuy rằng co dãn tốt, nhưng chính nó lại khiến cho cô khó sinh, quả thật phải chịu đau khổ hơn người bình thường rất nhiều.

Mị Nhục Sinh Hương Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ