Chương 5: Thầy giáo xâm phạm học sinh (5) Bệnh viện

Start from the beginning
                                    

Trên đất đầy máu, vô cùng thê thảm.

Giống như đáp lại câu nói kia, người đang làm, trời đang nhìn.

...

Chuyển hướng đi đến bệnh viện, Dịch Tiêu lấy thân phận học trò của Chu Thanh để được vào trong, xong đi tới trước cửa phòng cấp cứu.

Trên đường đi tra được một ít tin tức, Tư Cường đuổi theo Chu Thanh từ dưới khu nhà của ông ta lên đến tầng 4. Chu Thanh vội vàng gõ cửa nhà, người nhà vừa mở cửa, Chu Thanh liền bị Tư Cường tấn công từ phía sau, ngã trên mặt đất.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, hiện tại trước cửa phòng cấp cứu có hai người toàn thân đầy máu là người nhà của Chu Thanh.

Vợ của Chu Thanh ngồi trên ghế dài lớn tiếng khóc, con trai ôm lấy mẹ, cũng không nhịn được phải rơi nước mắt.

Dịch Tiêu làm cảnh sát bao nhiêu năm cũng đã trải qua một kiếp, sớm quen cảnh sinh ly tử biệt, nhưng trong lòng vẫn sợ cảnh tử vong như vậy, vẫn cảm thấy đồng tình với những người chết vì bệnh.

Nhưng mà lần này, trong lòng cô không chút gợn sóng; nhớ tới vẻ mặt đáng ghê tởm của Chu Thanh, thậm chí có chút muốn cười khinh bỉ.

Cô đi qua, kiềm chế bản thân để hỏi chuyện vợ Chu Thanh: "Xin hỏi, thầy Chu hiện tại thế nào rồi?"

Con trai Chu Thanh chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt xuất hiện một tia an ủi: "Cha vẫn đang được cấp cứu. Em... là học trò của cha?"

Dịch Tiêu gật đầu.

Con trai Chu Thanh miễn cưỡng cười một cái trông rất khó coi, sau đó vẻ mặt buồn bã, cúi đầu nói: "Cha tôi dạy học hơn ba mươi năm, luôn siêng năng cần cù, chịu cực khổ, đông đảo học sinh. Ông ấy được biết bao nhiêu học trò kính trọng, hôm nay lại bị đứa học sinh lưu manh kia chém bị thương... trên đời này thật sự không có đạo lý rồi!"

Dịch Tiêu hít sâu một hơi. Lấy đạo đức của bản thân ra để mạnh mẽ nuốt một câu chói tai kia trở về.

"Cũng may, cha tôi dạy dỗ ra học sinh ngoan như em, coi như là hoàn thành trách nhiệm của một người thầy! Cha tôi... chính là tấm gương sáng của tôi!"

Hắn nói xong, rốt cuộc không kìm nén được cảm xúc của chính mình, ôm lấy vợ Chu Thanh cùng nhau gào khóc.

Dịch Tiêu hận không thể lấy máy trợ thính nhét vào lỗ tai, miễn cho tiếng khóc kia làm rối loạn dây thần kinh của cô.

Cô ngồi ở hàng ghế dài đối diện với hai người họ, chờ đợi kết quả phẫu thuật.

Hai giờ sau, bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu, nói: "Cấp cứu đúng lúc, bệnh nhân đã trải qua cơn nguy hiểm tính mạng. Cũng may bệnh nhân không có vết thương trí mạng, hiện tại có thể chuyển về phòng bệnh phổ thông đợi hồi phục sức khỏe."

Vợ con Chu Thanh nín khóc mỉm cười, hai người chăm chú nhìn nhau. Cuối cùng, con trai Chu Thanh quay đầu nhìn Dịch Tiêu đang đứng thờ ơ một bên, nói: "Cha tôi không còn nguy hiểm gì nữa, thật sự là âm đức tích góp nhiều năm. Bạn học, em nói có phải không?"

[Edit/Xuyên nhanh] Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia - Mễ Tử QuânWhere stories live. Discover now