6. I need you

3.9K 282 9
                                    

Vu Bân tận tâm tận trách làm bảo mẫu cho bạn nhỏ Nhất Bảo, nhưng nhóc con thực sự là không cho cậu ta động tay vào bất cứ thứ gì.

Nấu cơm cho ăn, không, đợi Chiến ca về.

Cùng xem Hải Miên Bảo Bảo, không có hứng thú, đợi Chiến ca về.

Chơi xếp lego, không, chơi chán rồi, đợi Chiến ca về.

Tắm rửa thay quần áo, không, chỉ có Chiến ca mới được thấy thân thể Nhất Bảo.

Đánh răng, rửa mặt, chải đầu, bạn nhỏ tự mình làm được.

Ủa rồi tôi đến đây để xem hai người giận dỗi hay gì?

Vu Bân nội tâm mệt mỏi cứ thế trải qua 6 tiếng đồng hồ ngồi mắt đối mắt với bạn nhỏ Nhất Bảo.

Hơn 2 giờ chiều, tiếng mở cửa vang lên.

Một lớn một nhỏ trong phòng nhất trí ùa ra, như chim non rời tổ đón cha mẹ về, vui mừng hết sức.

Tiêu Chiến vừa bước vào đã bị ôm dính lấy. Nhóc con chân ngắn tũn chạy bạch bạch từ trong phòng ngủ ra, vừa chạy vừa giang hai tay đòi ôm, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn mà thót tim.

Anh vội vã tiến lên tiếp được bạn nhỏ ôm đầy cõi lòng, Vu Bân cũng không yếu thế nhào ra...ôm chân anh họ.

Bạn nhỏ Nhất Bảo hôn "chụt chụt" mấy tiếng lên mặt anh, thành công bôi đầy nước miếng lên khuôn mặt đẹp trai của Chiến ca nhà mình. Tiêu Chiến cũng không chê, bắt lấy má sữa thơm thơm gặm gặm mấy cái mới thỏa.

"Chiến ca, Nhất Bảo rất nhớ anh~"

"Ừ, anh cũng rất nhớ bé cưng~"

Má nó nhão nhão dính dính làm người ta nổi hết cả da gà da vịt rồi đây.

"Chiến ca, còn em thì sao?"

Tiêu Chiến liếc nhìn em họ một cái, lạnh lùng đuổi người.

"Cậu về được rồi."

"Ôi, anh, sao anh lại làm thế với em? Em vì tiểu tổ tông của anh mà cùng nhịn đói nhịn khát với nhóc từ sáng đến giờ đấy!"

Người kia lập tức nhăn mày, nhìn cậu với ý tứ trách cứ mười phần.

Vu Bân vội vã thanh minh.

"Không phải em không nấu cơm cho nhóc ăn, là nhóc nhất định đòi đợi anh về mới chịu ăn đó, cả đời em còn chưa chịu đói quá hai tiếng bao giờ đâu, vì anh và nhóc con mà hôm nay đã chịu đói 6 tiếng đồng hồ rồi đấy! Thế mà anh còn trách em!"

Tiêu Chiến nhìn hai mắt to tròn rưng rưng của bạn nhỏ, thở dài một hơi.

"Được rồi, đến nhà hàng nào đó ăn đi, hôm nay muốn ăn gì mua gì, anh quẹt thẻ cho cậu!"

Vu Bân hú lên một tiếng, nhảy nhót lung tung một hồi, cuối cùng xách đồ của mình phóng ra cửa.

"Anh họ, là anh nói đó, em mua cái gì, trừ vào tài khoản của anh!"

「ZSWW」「Hoàn」 Chiều hưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ