Chương 18: Thực hiện.

Start from the beginning
                                    

- Cô thật độc địa. Con người như cô mà lại mong muốn tình yêu của người khác sao?

Hơi phát hoảng trước câu hỏi của Việt, cô ta sau khi đã chỉnh chu lại trang phục bởi cái ngã không mong muốn, bình tĩnh hơn ả ta trả lời với giọng khinh bỉ:

- Cậu nghĩ mình đáng nhận được tình yêu sao? Người con gái mình yêu mà cũng không giữ được thì đừng nên dậy người như thế chứ?

Hẩy nhẹ tay Việt. Nó đứng dậy (chắc độc giả cũng biết được hành động sắp tới của nó). Rất bình tĩnh, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Mai Lan, cô ta thoáng hơi lùi lại phía sau một chút... Nhìn thẳng vào gương mặt xấu xa kia, nó nói thì thầm vai tai cô ta:

- Tôi sẽ cho cô biết cái giá phải trả khi động vào tôi là thế nào? Bắt đầu nhé...

Mặt Mai Lan tái xanh. Vừa nói dứt câu, nó giơ thẳng tay tát liên tiếp vào mặt cô ta. Mặt ả, quay sang phải rồi lại chuyển sang trái....

- Chát.......Chát...........Chát.............

Quá đau, cô ta gào lên:

- Bọn ngu kia... Tao trả tiền cho chúng mày chỉ để đứng nhìn thôi à?

Kiên sẹo sau khi chuyển nhượng lại công việc cho bọn đàn em thì đã lượn đi từ lúc nó đến. Nhưng bọn này chắc là nghĩ "đại tỷ" muốn tự mình xử lý vì thế mà không xen vào.... Ai ngờ... Nước mắt trào ra, cô ta nuốt ức hận xuống cái dạ dày. Vừa dứt câu, 5 thằng đàn em xông đến. Việt nhìn thấy có thằng cầm gậy dài đang đi đến phía nó, vội đẩy nó ra, lấy tay đỡ lấy chiếc gậy rồi dùng chân đạp thẳng vào bụng tiện đà cầm gậy đập thẳng vào gáy hắn. Thằng này nằm lăn quay ra. Nó hơi hoảng, vậy là nó lại phải sử dụng tất cả những gì mình đã học. Còn bốn tên, nó và VIệt đứng quay lưng chạm vào nhau, tay nắm thành nắm đấm. Còn cô ta đang ung dung trên ghế, tay chống trên thanh ghế đan vào nhau, chân vắt chữ ngũ. Tư thế thật nhàn hạ, trong khi đó thì đối phương ngược lại...............................................................................................................................

Đoàn xe của Đức đang dần đến điểm, nối vào ngoằn ngoèo, không đèn điện, không tiếng người. Cảm giác lo lắng trong Đức lại dâng lên. Không biết nó thế nào. Thấy rồi, xe của Việt. Cả đoàn xe dừng lại, mở cửa xe lao nhanh vào trong. Ai nấy đều nồng nặc sắc khí.

- KHÔNG...................................................

Tiếng hét của Ly...... Chuyện gì xảy ra vậy..... Đức vội chạy theo phía có tiếng hét đó. Là Việt bị thương, Việt đang ngất lịm trên tay của nó. Có máu..... Đây là máu của Việt, nó lay lay Việt dậy. Lại là tại nó, Việt đã đỡ nhát dao đấy cho nó. Nó khóc. Tiếng nói lạc đi:

- Dậy đi Việt....Cậu sẽ không sao mà.... Dậy đi, dậy đi.........Mình sẽ trả thù cho cậu............

Dứt lời nó đặt Việt xuống. Cái thằng cuối cùng này thật dai sức. Nó nhặt gậy lên, chạy nhanh về phía hắn,người nhảy lên cao, chân dậm mạnh vào tường, xoay người, gậy xoay theo đập thẳng vào đầu nó. Lúc này, Đức đã ập đến, quang cảnh thật kinh khủng. Cô ta giật thót tim. Nhìn thấy Đức nó gào lên:

- Đức......Anh cho người đưa Việt vào Viện đi. Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp đâu.

Vừa dứt câu, hai thằng đệ đã cõng Việt lên vai, chạy ra phía xe, đưa Việt vào viện. Cái thằng ôn dịch kia dựa vào thời cơ ngàn năm có một mà chĩa con dao về phía nó. Sự tinh ý của Đức đã làm cho hắn ta phải đau đớn. Chiếc dao rút ra từ túi quần của Đức phi thẳng đâm vào lòng bàn tay của hắn, làm hắn ngã gục ra đất, rên lên đau đớn, cầm gậy trên tay Ly đập thẳng mặt hắn cho hắn ngất hẳn rồi mới tiếp tục. Còn lại 3 người đang đứng nhìn nhau. Sợ sệt, lo lắng của Mai Lan. Tức giận, thù hận của Tiểu Ly và cảm giác của Đức thì pha trộn nhiều thứ cảm giác khó tả. Nhìn Đức rồi sang cô ta. Nó đi dần về phía ả. Gương mặt nó lấm lem, đầu tóc rũ rượi, chân tay nhức mỏi và đặc biệt trên cơ thể nó có máu của Việt. Nếu Việt có mệnh hệ nào thì nó sẽ ân hận cả đời và cô ta sẽ là người sống trong địa ngục. Nó nói trong tức giận:

- Mày thấy cuộc chiến thế nào? Ngang sức chứ? Mày đã phạm phải một sai lầm mà không bao giờ nên phạm phải_đó là làm thương Trần Việt. Mày có biết đối với tao Việt có ơn thế nào không?

Đức hiểu được một phần trong câu nói của nó. Còn cô ta thì ngây người mặt tái nhợt. Cô ta chợt nhận ra một điều rằng nó là đứa có võ, mà rất giỏi hẳn hoi. Nghe câu hỏi này, nỗi lo sợ trong lòng cô ta dâng lên cực điểm. Đức chỉ biết đúng ngoài theo dõi nó, xem tiếp theo nó làm gì.

- Chát..........

Cái tát giáng xuống mặt cô ta. Cô ta ôm mặt, quay sang nhìn Đức với đôi mắt cầu cứu, nhưng đáp lại là ánh mắt lạnh băng dành cho ả. Nó nói, nước mắt bắt đầu chảy:

- Tao đã tin tưởng mày. Tao đã cố để tìm ra mục đích của mày là gì? Nhưng khi nói đến quá khứ, nói đến gia đình tao, tiết lộ cái sự thật kinh thiên đó, tao đã đến đây để xem kẻ giết gia đình tao là ai? Nhưng hóa ra chỉ là vở kịch.... Ha...ha ...ha........... Mày sẽ phải ân hận. CHÁT..............

Cái tát này đau hơn cả cái trước. Cô ta không dám nói gì, vì khi nhìn vào ánh mắt của Đức cô ta đã hết mọi dũng khí. Đức Anh hoảng loạn khi nghe nó nói về vấn đề này. Đức rất sợ nó biết nó sẽ như Đức. Cuộc sống trong thù hận thật sự không phải dễ tí nào. Lúc này, Đức chen ngang:

- Em vừa nói gì? Cô ta nói với em như vậy sao?

Quay mặt sang phía Đức, Ly nói nhỏ:

- Vâng. Cô ta nói.... Cô ta biết ai là người giết chết hai bác và mẹ. Thật là buồn cười.

Ánh mắt vô cảm của Đức nhìn sang Mai Lan, cô ta lúc này mới lên tiếng:

- Không phải thế sao hả anh Đức Anh? Sao anh lại giấu phải thế?

VÌ EM VẪN CÒN YÊUWhere stories live. Discover now