598. Nhất Tinh Dã đối chiến

53 1 0
                                    


"Đỡ đòn linh hoạt như vậy? Có lầm hay không!" Đông Doanh Chiến Đội bên này xạ thủ chuẩn bị xông ra chiến đấu.

Nhìn một màn này, hai mắt Nhất Tinh Dã híp lại một chút. Lập tức nhận ra lúc trước đồng đội chết cũng không phải trùng hợp. Bởi vì đỡ đòn này tốc độ tay cùng di chuyển đều nhanh làm cho người ta không thể không đề phòng.

Nhất Tinh Dã duỗi tay ấn tai nghe của mình: "Sát thủ."

" Có." Có người đáp.

Nhất Tinh Dã hạ tay xuống, giọng nói đứt đoạn: "Ẩn thân, giết hàng sau của đối phương."

"Không thành vấn đề!" Sát thủ kia dùng đại chiêu một lần, tự động ẩn thân.

Cũng có ý nghĩa là ở trên màn hình không nhìn thấy bóng người này.

"Tấn công."

Ngay sau đó Nhất Tinh Dã lại chỉ đạo mệnh lệnh thứ hai.

Dựa theo nguyên tác mà nói, chiến đấu như vậy tỷ lệ thắng sẽ rất lớn.

Dù sao khiên thịt của đối phương chỉ còn một nửa máu không phải đầy máu.

Xạ thủ kia cũng bởi vì mới vừa dính choáng nên mất một ít máu.

Chỉ có sát thủ lui về phía sau, tất cả bọn họ đều công kích ở đằng trước.

Bên kia nếu không chết hết cũng phải chết ít nhất bốn mạng!

Nhưng đối phương cũng không biết.

Ngay lúc sát thủ ẩn thân đó.

Thiếu niên lập tức nhận ra hành động của đối phương, một câu: "Lui về phía sau, cứu xạ thủ."

Lập tức tất cả mọi người đều cảnh giác.

Sát thủ Đông Doanh chuẩn bị chiến đấu kia không nghĩ đến, hắn còn chưa hiện thân.

Xạ thủ đứng ở trước mặt hắn kia liền xoay người lại, tung về phía hắn một chiêu choáng.

Chớp mắt một cái, không chỉ là hiệu quả của ẩn thân biến mất, hắn còn bị đứng yên tại chỗ.

Kết quả hắn chẳng những không giết được xạ thủ. Còn bị xạ thủ của đối phương dùng các chiêu diệt một mạng.

Chuyện xảy ra trong nháy mắt.

Người bên Đông Doanh đã muốn chạy ra khỏi tháp. Đại chiêu đó ngồi xuống rõ ràng là muốn trực tiếp giết chết đỡ đòn của đối phương.

Không nghĩ tới đại chiêu chỉ dùng để đi ra ngoài.

Người nọ lại đi sang phía trái một bước.

Dùng kỹ năng chạy, căn bản không trúng chiêu.

Ngược lại lợi dụng bụi cỏ ven đường né tránh hoàn mỹ.

Sau đó thân hình chợt lóe.

Chắn trước mặt hắn.

Quan trọng nhất là, pháp sư của đối phương còn rất biết tính toán, cấp cứu hồi máu lúc này.

"Vừa rồi tại sao không cấp cứu, bây giờ mới cấp cứu!" Khiên thịt kêu lên, máu nhiều hơn đối phương biết bao. Bây giờ thì tốt rồi, không khác nhau lắm!

Mắt Nhất Tinh Dã trầm xuống, một bên đánh, một bên đáp lời: "Bởi vì mới vừa rồi cấp cứu không có lợi. Bây giờ xạ thủ bên kia cũng đầy máu, đồng thời liên quan đến đỡ đòn, như vậy mới giá trị."

Kỹ năng cấp cứu là cần thời gian, cấp cứu hai người, đương nhiên là có lợi rồi.

Vừa rồi không cấp cứu bây giờ mới cấp cứu.

Điều này chứng tỏ.

Bên kia không chỉ là đỡ đòn, ngay cả pháp sư cũng không đơn giản.

Nghĩ tới đây, Nhất Tinh Dã bỗng nhiên dừng lại: "Tình huống không bình thường, trở về."

Nhưng là, không phải lúc hắn nói ra những lời này, người sẽ có phản ứng lập tức.

Nhất là Chiến Đội đằng sau xạ thủ.

Sao lại đột ngột trở về? Đột nhiên sát thủ áo trắng xuất hiện ở đằng sau tung một đại chiêu thêm giảm tốc chạy.

Mất nửa vạch máu không nói, ngay cả chạy cũng không chạy được.

Sát thủ kia chạy cũng không nghĩ đến, cho dù hắn đang bị tháp công kích. Vẫn chưa xong, bắn một phát súng, liền nhảy ra bên ngoài!

K.O!

Chỉ là mấy giây ngắn ngủn.

Khiên  Đông Doanh cùng phụ trợ nhìn thấy sát thủ bên kia chỉ còn lại một vạch máu như vậy. Liền muốn giết chết người, cũng quên luôn lời vừa rồi của Nhất Tinh Dã gọi bọn họ đi trở về.

"Đừng đi."

Hai chữ này của Nhất Tinh Dã vừa dứt...

Trên màn ảnh hai đội viên Đông Doanh chuẩn bị đi vào dã khu chiến đấu, liền bị bốn người Bạc Cửu bọn họ đối diện đánh tới! Còn giết sát thủ gì nữa, căn bản không có đuổi kịp đi!

Sát thủ từ trước đến nay lấy danh hiệu tốc độ, coi như còn dư lại một chút máu, lão tài xế Lâm Trầm Đào này cũng không có sợ, trực tiếp cùng đội ngũ chạm mặt, chạy về thành để thêm máu.

Đến khi sau lưng hắn hai người kia.

Thật là quá ngốc.

Không biết sát thủ trừ giỏi giết người thì còn có thể trở thành mồi nhử à.

Đương nhiên, lời nói vô sỉ như vậy, cũng không phải là hắn nói.

Hắn hiện tại làm như thế, hoàn toàn là bởi vì được Tiểu Hắc Đào tạm thời chỉ huy.

Cho nên nói Tiểu Hắc Đào này, lớn lên thật quá giảo hoạt.

Sau này hắn nhất định phải nói cho bọn họ biết, những người mới kia, khi thấy Tiểu Hắc Đào làm sát thủ, đều phải cẩn thận một chút, nhất là thời điểm hắn chạy xa, không nên tùy tiện đuổi theo.

Rất có thể hắn cố ý xuất hiện một chút, để cho người nhìn thấy, lại để cho người đuổi theo hắn.

Chính là khi ngươi cho là đã đuổi kịp hắn thì lúc đó sẽ gặp đội ngũ, sẽ cho ngươi một cái chết êm ái.

Không thể không nói, loại vô sỉ này rất hợp với khẩu vị của hắn!

Lâm Trầm Đào vừa trở về thành vừa cười, thanh âm truyền qua từ máy tính suýt để cho Lạc Lạc Tương thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.

Bất quá ngay cả là như thế, mỹ nữ cường hãn như Lạc Lạc Tương cũng không quên chạy đến giết người.

Một cái hỏa cầu bay ra ngoài, hai người không chỉ mất máu còn choáng.

Lúc này xạ thủ cũng không cần ra đại chiêu, hai mũi tên cũng có thể bắn chết một người.

Chỉ là không có nghĩ đến, lúc này pháp sư đối phương, lại thả một cái mưa trận.

"Hồi máu! Tôi sắp chết!"

Vốn cho là mình chết chắc.

Có thể không có nghĩ đến thiếu niên thao tác đỡ đòn bên cạnh mình, đi đến phía trước ngồi xổm xuống, ngồi xổm cũng không phải là mất máu kia, hay là pháp sư đối phương.

Ngồi không này nhất định chính là hoàn mỹ đẹp đẽ!

Mưa trận trong nháy mắt bị cắt đứt không nói.

Một mũi tên hắn bắn qua, đối phương cũng hết máu mà chết.

Lúc này, Lạc Lạc Tương ra một đại chiêu càn quét nữa.

Đối phương vốn là muốn trở về giết xạ thủ, khiên thịt, nhất thời lại quay trở về, chỉ còn lại thanh máu sắp cạn.

Nếu như hắn không chạy nhanh, phỏng chừng cũng phải chết tại đây.

Bên trong còn dư máu nhiều nhất chính là pháp sư bên đối phương, hơn nữa thao tác như vậy, rất lợi hại.

Nếu như không phải là hắn đi ra, ngay cả đỡ đòn cũng bị bọn họ ngược cho đến chết.

Bất quá, trận chiến này thắng thua đều đã rất rõ ràng.

Quân dự bị bên Đông Doanh chết ba người, mà Bạc Cửu bọn họ một người cũng không có chết, hơn nữa sát thủ Lâm Trầm Đào này đã đầy máu trở lại.

Đây cũng nghĩa là bọn họ có thể tiếp tục cưỡng ép đem người bảo vệ thành cuối cùng giết chết.

Nhưng một giây kế tiếp, Lâm Trầm Đào liền dừng lại, nhìn trên màn ảnh người lui về phía sau một bước, hơi nhíu mày: "Pháp sư bên đối phương này sao bỗng nhiên lại thông minh."

"Đúng vậy, tôi mới vừa rồi thiếu chút nữa bị hắn giết chết, tính toán thật tốt, chắc chắn có thể đem mọi người chúng ta đều vào vòng đi, đại chiêu hắn tung ra, bốn người chúng ta đều ở trong mưa trận nhanh chóng mất máu, nếu như không phải là Tiểu Hắc Đào tới kịp thời, như vậy hắn có thể giết chết được hai người, làm tàn một cái, thật may có Tiểu Hắc Đào chặt đứt mưa trận hắn!"

Thiếu niên cười một tiếng, không chút nào khiêm tốn: "Pháp sư này tôi cũng chơi qua, biết được nhược điểm."

"Toàn năng không nổi, phải không!" Lâm Trầm Đào muốn cầm con chuột ném đi.

Giọng thiếu niên trầm xuống: "Chú ý kỹ năng làm choáng của đối phương, lần này không giết người, đừng tới gần hắn, trước đẩy trụ."

Lâm Trầm Đào cũng nheo mắt lại: "Không phải nha, vừa nãy hắn rõ ràng không có lợi hại như vậy."

"Phong cách thao tác hoàn toàn khác nhau." Bạc Cửu tay phải đưa về phía trước, tay trái nhấn con chuột công kích: "Hẳn là thay người chơi đi."

ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ (P.3)Where stories live. Discover now