Chương 12

2K 106 0
                                    

Anh bạn nhỏ Biên Bá Hiền đến lớp thật sớm, đem phần ăn sáng đã mua đặt lên bàn Phác Xán Liệt, sau đó trong lòng tràn ngập vui vẻ chạy về chỗ ngồi của mình.

Đợi năm phút đồng hồ vẫn không thấy Phác Xán Liệt đâu, Biên Bá Hiền lẩm bẩm, "Thế nào còn chưa tới..." Cậu nhắm nghiền hai mắt lại, mặc niệm đếm ba tiếng, lúc tiếng cuối cùng phát ra, Phác Xán Liệt vừa vặn bước vào phòng học.

Biên Bá Hiền vui vẻ cho rằng giữa bọn họ chính là thần giao cách cảm, không khỏi tâm tình thật tốt, mắt mở to hướng về phía Phác Xán Liệt cười tươi.

"Chào buổi sáng."

Phác Xác Liệt đi ngang qua chỗ ngồi của Biên Bá Hiền, sẵn tiện đưa tay xoa đầu cậu. Mỗi lần nhìn thấy Phác Xán Liệt đều không kiềm chế được nụ cười, Biên Bá Hiền cho rằng mình điên rồi cũng nên.

"Không được không được! Biên Bá Hiền! Đừng quá u mê!"

Biên Bá Hiền cố sức vỗ vỗ mặt mình, đem khóe miệng đang cong lên kéo xuống, "Tập trung học." Biên Bá Hiền lấy từ trong ba lô chồng vở bài tập, mở quyển nháp ra, phát hiện trang giấy nào cũng đều có tên Phác Xán Liệt. Chữ viết giống nhau, dùng đủ loại bút khác nhau, thậm chí còn nắn nót hơn bình thường.

U mê vẫn hoàn u mê thôi. Đáng thương...



Buổi trưa lúc cùng nhau ăn cơm, Biên Bá Hiền bắt đầu lôi người ra trách móc, "Cậu thật đáng ghét!"

Phác Xán Liệt không hiểu chuyện gì, hỏi lại, "Tớ làm sao?"

Biên Bá Hiền có sao nói vậy, "Tớ đang nghĩ..."

"Ừ?"

"Có phải tớ quá thích cậu rồi không? Tớ nghĩ cậu sẽ không thích tớ nhiều như vậy."

"Nói bậy." Phác Xán Liệt búng một cái vào giữa trán cậu.

"Đau!" Biên Bá Hiền hai tay che trán, ngoài miệng càu nhàu: "Nhưng cậu cũng chưa từng nói cậu thích tớ nhiều thế nào, tớ làm sao biết được..."

Biên Bá Hiền còn muốn nói tiếp, ai ngờ điện thoại của Phác Xán Liệt vang lên, thế là cậu chỉ có thể tức giận im lặng nhìn hắn. Nghe tới nghe lui, cảm giác giọng điệu này sai sai, chờ hắn cúp điện thoại xong cậu liền hỏi, "Ai gọi thế?"

"Anh hai cậu." Phác Xán Liệt trả lời, "Anh ấy nói tài xế của cậu hôm nay có việc không thể đón cậu, bảo tớ đưa cậu về."

"A." Biên Bá Hiền suy nghĩ một chút càng thấy không đúng, "Ủa, tại sao anh tớ lại trực tiếp tìm cậu mà không phải tớ?"

"Vì tớ bây giờ là người giám hộ của cậu."

Phác Xán Liệt nói xong câu này, lỗ tai Biên Bá Hiền lập tức đỏ bừng lên, trong lòng như được rót đầy mật ngọt, sớm quên mất vài phút trước còn đang cố ý gây sự với người ta.



Buổi chiều tan học, Biên Bá Hiền đột nhiên hướng Phác Xán Liệt đề nghị, "Không ấy để tớ sang nhà cậu được không?"

"Sang nhà tớ?"

"Ừm!" Chẳng qua Biên Bá Hiền nhớ tới từ trước đến nay đều là Phác Xán Liệt đưa cậu về nhà, hoặc là đến nhà tìm cậu, cậu thậm chí còn không biết địa chỉ nhà hắn ở đâu. Cậu muốn nhân cơ hội này đến tham quan, muốn nhìn thấy hắn sinh hoạt thế nào, muốn biết về hắn nhiều hơn một chút.

Edited/ChanBaek | CHỨNG NHẬN NGỌT NGÀO | Vườn trường - NgọtWhere stories live. Discover now