Chương 49

510 5 0
                                    

Mục Táp ra ngoài, nhìn thấy Tống Vực đứng ngay đầu hành lang, một tay nhét túi quần, tay kia nâng lên nhìn đồng hồ: "Gần tối rối, chúng ta về thôi em."

Mục Táp gật gù, đi thẳng tới chỗ anh. Anh nắm tay cô, hỏi: "Em không sao chứ?"

Thật sự chẳng có gì to tát hay lớn lao cả. Thái độ hôm nay của bà Kiều Tuệ Tuệ hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô, và tâm hồn cô từ lâu đã chai sạn trước những lời công kích bén nhọn của Mục Kiều.

Mục Táp cười tủm tỉm, khẽ vỗ vai anh: "Anh nghĩ sẽ có chuyện gì chứ? Thả lỏng đi nào, chúng ta về nhà thôi."

Về nhà, hai người tắm rửa sạch sẽ. Sau đó, Mục Táp ngồi thư giãn trên sô pha, thích thú đọc cuốn tạp chí quân sự mà Tống Vực từng khen tấm tắc. Tống Vực xuống lầu, lọ mọ dưới bếp, đoạn cầm lên hộp sữa chua vị trái cây.

Nhìn thấy món khoái khẩu thân yêu, đôi mắt Mục Táp lấp lánh sáng rỡ. Anh đến ngồi cạnh, từ tốn đút cô ăn từng thìa.

"Này em, anh vẫn còn trong kì quan sát hả?".

"Sao vậy? Anh có ý kiến gì à, hay tự cảm thấy bản thân đã đủ điều kiện chuyển lên chính thức?".

Anh chàng nào đó liền ra chiều khúm núm khiêm tốn: "Tại hạ không dám."

Đút cô ăn xong hộp sữa chua, anh cầm chiếc lược gỗ đàn hương tỉ mẫn chải chuốc mái tóc cô. Sau, Mục Táp kê đầu trên đùi anh, tay cô chà nhẹ đuôi tóc, thoáng nhăn mặt khi phát hiện nó hơi xơ rối: "Sẵn mai chủ nhật, chắc em đi tỉa ngắn đuôi tóc."

Ngón tay Tống Vực lùa sâu vào suối tóc sắc tuyền, trượt dọc từ đỉnh đầu xuống thắt lưng cô, tiện thể ăn vạ, mè nheo trên xương sống cô: "Đừng cắt. Anh thích tóc dài, càng dài càng ưng."

Mục Táp ngửa mặt lên: "Thôi, để tóc dài gội đầu mệt lắm."

"Em ráng chịu mệt tí đi." Anh dùng ngón trỏ quấn quanh lọn tóc, đoạn cúi đầu, ngửi thật sâu mùi hương ngan ngát dịu ngọt, "Coi như để tóc dài vì anh."

"Hình như đa số đàn ông đều thích phụ nữ để tóc dài?" Cô tò mò.

"Anh không rõ. Riêng anh...lúc trước thì không, nhưng sau này phát hiện, những khi chúng ta làm 'đại sự', mái tóc em giúp anh chiến đấu hăng say hơn, giúp anh thêm động lực 'cống hiến' cho em nhiều hơn." Anh thủ thỉ mấy câu ám muội quanh vành tai cô.

Mục Táp bỗng nhiên tỏ tường, hồi tưởng lại những thời khắc 'đặc thù', Tống Vực đều cúi người, dùng môi âu yếm mái tóc cô. Sau đó, anh ôm cô vào lòng, dùng tay mơn trớn từ đỉnh đầu đến chân tóc. Rồi những lúc cô gội đầu xong, anh sẽ hăng hái, xung phong làm nhiệm vụ sấy tóc giúp cô. Sấy xong, anh lại bắt cô nằm xuống giường, trải tóc cô bồng bềnh trên chiếc gối, cuối cùng nhàn nhã thưởng thức sự mềm mượt.

"Trường phát vi quân lưu, tán phát đãi quân thúc, bạch lăng tế sam khinh, do tu động hiểu kính."* Mục Táp đột nhiên sáng tỏ, thấm thía đủ đầy mấy câu thơ này.

* Trích trong bài thơ Trường phát vi quân lưu: 长发为君留 (Tóc dài để vì chàng) của Thưởng Tích.

Nghĩa: Tóc dài dành tặng chàng, tóc xõa nhờ chàng buộc / Mong manh làn áo trắng, e ấp động trước gương.

Bấy chừ, Tống Vực đã tự mình khám phá ra cái gọi là 'tình thú của mái tóc', thì làm sao cam chịu bị tước mất phần lợi lộc này?

Mục Táp cười chúm chím, đấm nhẹ ngực anh: "Em nói anh biết nhé, mỗi khi gội đầu là một cực hình đối với em đấy."

Tống Vực đang say mê ngửi làn hương thơm ngát, vẫn không quên thốt lời hứa: "Vậy mai mốt anh gội đầu hộ em."

Nghe anh nói vậy, Mục Táp mới tạm chấp nhận lời đề nghị nuôi tóc dài của anh.

"Thế mai anh có đi làm không?"

"Có." Anh chàng nào đó vẫn mải mê hít hà mái tóc vợ.

"Tiếc quá, em định rủ anh đi dạo phố."

"Để anh cố gắng dứt điểm nhanh gọn lẹ , đẩy cao năng suất, rút gọn thời gian. Tranh thủ hoàn thành công việc trước ba giờ chiều, rồi đi cùng em."

"Vậy ba giờ em đến công ty anh nhé."

"Ờ." Anh chàng nào đó từ hít hà chuyển sang hôn hít tóc.

Rốt cuộc Mục Táp phì cười, bẹo bẹo má anh: "Xin anh rủ lòng thương, tha cho mái tóc em đi. Kinh quá, càng ngày càng giống biến thái."

Ngày hôm sau, Mục Táp đón xe đến công ty Tống Vực. Cô xuống xe, vừa vặn trông thấy ông xã của Ngu Nhiên đến đón cô ấy.

Dưới ánh mặt trời, Ngu Nhiên nổi bật với phong cách thời trang đơn giản mà tinh tế. Chiếc áo khoác bành tô màu nâu nhạt mở hẳn hai vạt, để lộ chiếc áo sơ mi màu khói xám bên trong. Trên đầu cô ấy đội chiếc mũ bê –rê, đeo túi xách đi thủng thẳng xuống những bậc thềm đá, thẳng hướng đến chiếc xe quen thuộc. Tia sáng nơi khóe mắt bất chợt liếc qua người Mục Táp, Ngu Nhiên liền nghiêng đầu, vui vẻ mỉm cười thay lời chào.

Mục Táp cũng nhoẻn cười, vẫy tay chào Ngu Nhiên.

Ngu Nhiên vừa ngồi vào xe, người đàn ông bên trong liền giơ tay kéo cô ấy lại gần. Ngu Nhiên bật cười khe khẽ, tự nhiên tựa đầu vào vai anh ta, rồi lim dim đôi mắt đã mỏi mệt, song chưa đầy một giây lại mở ra, nói gì đó với anh ta. Ánh mặt trời rải lay lắt trên cửa kính xe, tạo thành từng dòng sáng nối tiếp, biến ảo không ngừng. Mục Táp nom bọn họ ngồi sát nhau đến độ gần như hòa thành một, tựa hồ đang thì thầm chuyện đôi lứa, ăm ắp sự thân mật gắn bó.

Trời xanh mây trắng, nắng vàng rực rỡ. Thời tiết tốt tô điểm vẻ đẹp tình nhân, cả thế giới dường như cũng tốt đẹp hơn, tâm tình Mục Táp cũng nhiễm sắc thái đẹp. Tựu trung, hôm nay mọi thứ đồng loạt khoác lên mình chiếc áo đẹp, căng tràn nhựa sống mới.

Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận sức xuân phơi phới, rồi khấp khởi bước lên bậc thềm đá, đi tìm Tống Vực.

Vào văn phòng Tống Vực, Mục Táp ngồi trên sô pha, đón lấy lon nước trái cây anh đưa. Cô vừa mở khóa lon vừa nhắc chuyện khi nãy: "Vừa rồi em tình cờ gặp Ngu Nhiên và ông xã cô ấy đấy."

"Ông xã cô ấy là Trang Phi Dư, CEO của công ty Trung Kim." Tống Vực nói: "Anh ta thuộc top 10 đại gia giàu nhất thành phố H."

Mục Táp thư thả nhấp từng ngụm nước. Cô không mấy hứng thú với thực lực kinh tế của người đàn ông đó, bèn chuyển hướng đề tài: "Tính cách anh ta thế nào?"

Tống Vực ngẩng đầu, ánh mắt lóe tia thăm dò, khóe miệng giương nét cười: "Bọn anh không tiếp xúc nhiều, nên anh không rõ. Mà tại sao em lại tò mò, bận tâm tính cách người đàn ông khác?"

"Em chỉ thuận miệng hỏi thôi mà." Mục Táp vặn lại,"Sao anh hẹp hòi thế?"

[HOÀN] KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - SƯ TIỂU TRÁTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ