Đi khỏi cơn mưa

1.6K 15 4
                                    

Tôi thích tưởng tượng về người đàn ông sẽ thuộc về ấm như nắng hay dịu dàng như mưa? Anh có phải là kiểu người hay phàn nàn về thời tiết không?

Khi trời chớm lạnh, anh sẽ khoác một chiếc áo ấm khi ra ngoài hay quên bẵng đi và thế là vừa chạy xe vừa rụt vai với cái mũi ửng đỏ? Khi ôm anh, tôi sẽ nghe mùi của biển hay của gỗ? Khoảnh khắc khi hôn anh, có giống như khi một chiếc lá vàng nhẹ nhàng chạm vào đất, hay như một ngôi sao băng vụt ngang qua bầu trời khuya thinh lặng?

Tôi cũng thích vẽ ra khung cảnh lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Tôi sẽ xách một chiếc va ly nhỏ, đứng tần ngần ở một nhà ga vắng vẻ, anh đến và hỏi, em muốn đi đâu, dù em đi đâu, chúng ta cũng nên gặp lại. Cũng có thể là trong một quán cà phê nào đó, anh cầm một quyển sách cũ, nắng vàng lướt qua mái tóc như một cái xoa đầu nhè nhẹ của những thiên thần ,tôi đang ngồi ở một góc bàn, ngón tay vẽ vòng quanh ly nước lọc đã tan hết đá, quan sát một chú kiến ì ạch bò qua dây trầu bà trên tường . Ánhmắt chúng tôi chạm nhau, tôi nhận ra anh ấy là người mà mình chờ đợi. Từ rất lâu. Hoặc, như mô tip của những bộ phim truyền hình, tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, không thể nhớ ra mình là ai. Chỉ có gương mặt của anh trong tầm mắt, anh siết tay tôi và nói, từ giờ anh sẽ là thế giới của em.

Tôi là một kẻ mơ mộng, kiểu mơ mộng ngớ ngẩn. Ai cũng nói thế, dù sau này tôi không chia sẻ những tưởng tượng của mình với họ nữa. Không thể phớt lờ một kẻ mơ mộng. Cứ như trí tưởng tượng của họ đang tỏa ra một mùi hương đặc trưng, khiến họ lúc nào cũng trông có vẻ bồng bềnh mơ ngủ.

Họ vui vẻ chẳng vì lý do gì và buồn bã cũng không cần tuân theo một logic nào. Họ, và những cảm xúc của họ, giống hệt như một loại chuông báo động nhạy cảm quá mức sẵn sàng réo vang chỉ với một rung động nhỏ nhất. Những kẻ phiền hà, và tôi là một trong số đó.

Khi gặp Hoài, anh nói, em đúng là phiền hà thật. Nhưng anh yêu em. Lời tỏ tình chẳng có vần nhịp gì cả, cứ thẳng toẹt như vậy đấy. Bất quá ,trái tim tôi cứ ngâm nga mãi câu nói "Anh yêu em" của Hoài bằng tất cả các giai điệu trên thế giới, như thể đó là một bài hát, một trường thơ ca, một tiểu thuyết lãng mạn nhất. Bởi, tôi cũng yêu anh.

Tôi gặp Hoài ở một buổi đi chơi chung, lấy số điện thoại của nhau và sau đó 3 tháng thì chính thức hẹn hò. Chẳng có gì giống như những tưởng tượng của tôi. Hoài không dùng nước hoa, nên khi ôm anh tôi chỉ nghe mùi hương dìu dịu của loại nước xả vải mà tôi dùng để giặt áo cho Hoài. Hôn Hoài, đơn giản là trao đi và nhận lại một sự ấm cúng quen thuộc. Hoài ăn những gì tôi nấu, không phàn nàn cũng ít khen ngợi, nhưng tôi có thể đoán ra bằng cách quan sát xem hôm nay anh ấy ăn hai hay ba chén cơm.

Thỉnh thoảng khi mệt mỏi, Hoài sẽ ngáy lúc ngủ. Tôi có thể nằm cạnh Hoài với chiếc headphone đeo ở tai, hoặc ngồi viết lách đến sáng sớm. Chúng tôi hiếm khi nói cảm ơn hay xin lỗi. Chỉ đơn giản là thấy rất an lòng.

Chỉ cần có anh ấy bên cạnh, mọi việc đều ổn. Tôi tưởng, khi người ta yêu nhau bằng tình yêu của hai kẻ trưởng thành và biết điều, mọi việc đều trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Trà sữa cho tâm hồnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ