Chương 4

290 32 0
                                    

Có phải cậu cũng yêu anh? Yêu như một người trưởng thành chứ không phải dưới dạng tình cảm anh em trong nhà hay không cậu cũng đang đau đầu vì nó!
--------------
- Chuyến dã ngoại...

JongDae ôm đầu dậy, cơn choáng váng vội ập đến khiến cậu nao nao. Nhìn đồng hồ đang tích tắc chạy, cậu nhăn nhó rồi mệt mỏi nhấc người dậy.

- Em nghỉ một lát nữa đi, còn yếu như vậy!

MinSeok đột nhiên xuất hiện bên cạnh làm cậu giật mình, loạng choạng ngã lại giường.

- Chuyến dã ngoại của em....

JongDae nhăn mặt khó khăn nói. Cậu thực sự nao nao trong người.

- Anh hủy rồi, giờ yên tâm nghỉ ngơi cho anh!

MinSeok ghì chặt vai nó, kiên định bắt nó nằm lại giường. Nhưng nó vốn bướng bỉnh, chống lại anh là điều hiển nhiên. Nó đứng dậy thoát khỏi cánh tay anh:

- Sao anh lại hủy? Em đi được!

Bước vài bước lại lao đao ngã xuống sàn. Sao lại đau đầu đến thế? JongDae ngồi sụp xuống, thân thể cực kì mệt, xem ra không đi được thật rồi.

Thấy cậu đột nhiên ngã xuống, anh hoảng hốt chạy lại đỡ lên, miệng không ngừng mắng:

- Có nghe lời anh không? Ốm đến đứng cũng không được thì đi cái gì!

JongDae lại lên cơn sốt, mồ hôi túa ra như mưa, cậu mệt mỏi dựa vào lồng ngực của anh, nhắm mắt chống lại cơn choáng váng.

- Sao lại nóng thế này?

MinSeok lo lắng khi thân hình JongDae mềm nhũn dựa vào anh, người nóng hầng hậc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mái tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Anh đau lòng ôm cậu trở lại giường, sốt sắng gọi bác sĩ riêng đến.

- Sao mãi vẫn chưa hạ sốt?

MinSeok nghiêm mặt hỏi bác sĩ, ánh mắt đầy lo lắng hướng về giường nơi JongDae đang nằm mê man.

- Đề kháng của cậu ấy hiện giờ đã tốt hơn sau khi truyền nước rồi, cậu yên tâm! Qua tối nay, cậu ấy sẽ hạ sốt!

Bác sĩ nói rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

MinSeok ngồi xuống giường, cầm bàn tay nhỏ nhắn khẽ hôn lên, thì thầm:

- Đừng có trốn anh bằng cách này nữa nghe không?

Cậu vẫn ngủ!
-------------------
JongDae ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau. Khi ánh nắng tinh nghịch nhảy nhót trên gương mặt trắng hồng xinh xinh buộc cậu nhíu mày, chầm chậm mở mắt.

- Anh...!

JongDae cố gắng nhấc cái tay đang bị nắm chặt đến tê cứng kia ra khỏi cái người đang ngủ gục bên cạnh giường.

- Dae, chịu tỉnh rồi hả?

MinSeok vội vàng xem xét người nó, xem còn nóng hay không cho nên cái tay cứ rà soát từ đầu đến chân cậu vậy. Nhột chết!

JongDae giãy giụa, càu nhàu:

- Em khỏi rồi! Nhột chết người, anh đừng sờ loạn xạ như vậy nữa!

[Chuyển Ver][XiuChen] Thiên Thần Say GiấcWhere stories live. Discover now