Quyển thượng: Thần tích Chương 1

100 12 2
                                    


Hồi 1:

Chương 1: Tìm chỗ cư trú

Nơi đây chính là bên ngoài vũ trụ, không phải là bầu khí quyển của bất kỳ hành tinh nào, hay nên nói là nơi này đã không nằm trong hành tinh hay bất kì cái ngân hà nào nữa.

Bóng tối, cả một mảnh tối đen bao trùm quanh đây, nó giống như thuở vũ trụ sơ khai, khi các tồn tại cổ xưa nhất vẫn chưa ra đời

Trong khoản không lúc đó có một linh hồn thánh khiết mang một ánh sáng mỏng manh, tuy khó có thể thấy được với không gian đen bao trùm ở đây, nó lại có khả quan đã lấn áp màng đêm đen tối nơi đây.

Như được một bàn tay vô hình vỗ về, linh hồn dung nhập vào một linh hồn khác không biết từ đâu xuất hiện.

Linh hồn mới mang một ánh sáng vàng kim to lớn hơn ánh sáng của linh hồn lúc ban đầu, ánh sáng mới thoạt nhìn thì nó lớn hơn gấp trăm, gắp ngàn lần ánh sáng mỏng manh trước đó, cứ tưởng nó cắn nuốt linh hồn kia bởi vì nó đang đến gần và va chạm. Nhưng không! như tìm được bạn tri kỷ, cả hai ánh sáng một như vì sao, một như mặt trời hoà vào nhau, nơi này cũng như sáng bừng lên bởi sự cộng tác của hai nguồn sáng duy nhất trong không gian vô tận này.

Ánh sáng chiếu mọi ngóc ngách, đến tận một khoảng cách khác, rất xa...

Nơi đây giống như tâm vũ trụ bên trong có một chùm ánh sáng còn to lớn hơn hai linh hồn lúc nãy, cứ so sánh như hạt cát trên sa mạc hay giọt nước giữa biển cũng không bằng, dù hai ánh sáng đã hợp lại.

Linh hồn nhỏ hơn dần thành hình và mang hình dáng của một cậu bé 15 tuổi, tuy gương mặt còn non nớt nhưng không có chút gì là trẻ con với hình xăm giữa trán, cậu mang trên mặt sự kiêu ngạo, bên dưới lớp áo choàng cũ kĩ là một trang phục có kiểu thiết kế có vẻ mang niên đại rất cổ, trắng tinh không biết vật liệu gì làm thành, bên trên còn khắc nhiều hoa văn cổ,...

Mái tóc tím được cột sau đầu vì chỉ đến vai, với sự kêu ngạo, cậu chống nạnh một tay nhìn thực thể sáng chói, cũng chính là linh hồn to lớn trước mặt.

"Người đưa ta đến đây làm gì, hỡi đấng tối cao?"

Verethragna dùng một loại ngôn ngữ không tồn tại trên bất kỳ thế giới nào hỏi.

Lúc hỏi miệng của thiếu niên chỉ nhép vài cái, nhưng nếu những vị pháp sư vĩ đại ở đây sẽ rất kinh hãi.

Vì đây là ngôn ngữ của 'Thần', chỉ thần mới được nói và chỉ có họ mới nói được.

Tuy vậy, người bình thường cũng nói được ngôn ngữ này, nếu ngươi có thể mở miệng nói và có một sức mạnh đủ lớn để nói.

Ví dụ, nếu một người bình thường nói ra một từ nào đó liên quan đến tự nhiên sẽ chưởng khống được nguyên tố đó, quang trọng là ngươi có thể chịu nổi hậu quả mà nó mang lại hay không.

Nên, thần linh sẽ không ai dễ dàng nói ra dù một từ, cho dù họ có giao tiếp cũng dùng ngôn ngữ thường, bởi nếu lọt vào tai một con người thì sẽ có hậu quả không thể vãng hồi.

Những chuyện đó nói sau...

Thực thể trước mặt cậu là đấng thần sáng tạo, có người gọi là Chaos, có người gọi là sáng thế thần,... nhưng dù gọi là gì thì cũng không quan trọng, đặc biệt là đối với cậu một vị thần mà nói.

[Tổng] Chiến thần làm người qua đường Where stories live. Discover now