CHƯƠNG 11

33 0 0
                                    


Dùng sức lau mặt một phen, Kỳ Nam mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Lạc Tu Trạch. Hai người yên lặng đối diện nhau thật lâu, cuối cùng Kỳ Nam buông tha hỏi:

"Ngươi đến cùng nghĩ muốn làm gì?"

Hiệp một, Lạc Tu Trạch thắng. Hắn thập phần sung sướng trả lời: "Không làm gì, trước mắt mà nói mục tiêu của ngươi là huấn luyện, huấn luyện cho tới khi nào đạt yêu cầu của ta mới thôi."

"Kia yêu cầu của ngươi là gì?"

Kỳ Nam thực bất đắc dĩ truy vấn. Đánh cũng đánh không lại, hội đồng cơ giáp thổi bay hắn cũng không có khả năng, trừ bỏ chịu thua thì còn có thể làm thế nào. Hắn cũng không bị cuồng ngược, mỗi ngày không bị người đập một trận thì không thoải mái...

"Yên tâm, tuyệt đối trong phạm vi thừa nhận của ngươi." Lạc Tu Trạch hiểu đạo lý đánh một cái tát cấp một trái táo, biểu hiện lúc này cực kì hòa ái.

Kỳ Nam nhìn gương mặt đủ để người người si mê kia, yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác... Mẹ nó, lão tử tin ngươi lão tử chính là heo!!!

Kỳ Nam có phải heo hay không Lạc Tu Trạch không thèm để ý. Hắn chỉ cần hoàn thành huấn luyện của mình liền hảo.

Vì thế, ngày thứ hai của tân hôn, Kỳ Nam bi thảm bị người xách tới phòng huấn luyện. Thật sự là xách đi qua. Bởi vì Kỳ Nam nhìn kế hoạch huấn luyện Lạc Tu Trạch lập cho hắn xong liền chơi xấu trực tiếp mặc kệ.

Làm chức nghiệp quân nhân, trong phòng không có phòng huấn luyện là không thể chấp nhận được.

Đương nhiên, bên trong phòng huấn luyện có bao nhiêu thiết bị thì còn cần xem trình độ giàu có của mỗi người. Với gã binh nghèo như Kỳ Nam, ngoài cái máy chạy bộ cùng một bộ dụng cụ đo thể lực thì phòng huấn luyện cái gì đều không có.

"Đây là "Phòng huấn luyện" của ngươi?" Lạc Tu Trạch đờ đẫn nhìn gian phòng trống rỗng hồi lâu, gân xanh trên trán giật giật, quay đầu nhìn chằm chằm Kỳ Nam.

Kỳ Nam tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi, đúng tình hợp lý nói: "Ta không có tiền!"

Những lời này cư nhiên Lạc Tu Trạch lại thấy có đạo lý một cách quỷ dị. Hắn xoa xoa thái dương, yên lặng chống đỡ...

Tiền không phải vạn năng. Nhưng không tiền muốn bước một bước đi cũng khó. Kỳ Nam bất quá chỉ là một tiểu binh, với thực lực của hắn mà cưới được nhân ngư ở độ tuổi này hoàn toàn là do vận khí tốt. Nhưng vận khí tốt cũng không có khả năng cho hắn một số tiền lớn. Toàn bộ tiền tiết kiệm của hắn đều đã dùng để mua đồ dùng riêng cho nhân ngư. Hiện tại trên người trừ bỏ một phần nhỏ tinh tệ dùng để duy trì chi tiêu cơ bản thì một đồng cũng không có.

Cũng chính vì toàn bộ tiền của Kỳ Nam đều dùng trên người Lạc Tu Trạch cho nên hiện tại hắn cũng không có biện pháp chỉ trích người. Hai người hai mặt nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Lạc Tu Trạch âm u thở dài: "Được rồi, hiện tại đầu tiên chúng ta giải quyết vấn đề tiền bạc."

NHÂN NGƯ MINH ƯỚC - Yên Diệp - Edit by Đào Góc TườngWhere stories live. Discover now