Chương 1

418 19 0
                                    

Năm ngày trước.

Trời đêm mờ mịt không một gợn sao, ngoài mấy tiếng cú kêu thưa thớt, cả kinh thành chìm trong tĩnh lặng tuyệt đối.

Ở phía thành nam, một người đàn ông dáng vẻ thô kệch vừa ư ử hát vừa nghiêng ngả đi trên đường cái, trên tay còn cầm hờ một vò rượu nho nhỏ. Gã ta vừa cười một mình vừa đưa tay sờ sờ lên chỗ mặt được một cô nương thanh lâu lúc nãy hôn vào.

Gã mò mẫm một cánh cổng, nhận ra đây chính là nhà mình. Liền vung chân đá một cái "rầm", cất giọng lè nhè gọi: "Vợ, vợ đâu, con bà nó, mau mau ra đây hầu hạ ông mới đi nhậu về!" Gã chờ một chút nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, bèn mở miệng gọi thêm lần nữa.

Đáp lại gã chỉ là bóng đêm đen kịt.

Gã đã hết kiên nhẫn, liền sấn tới phía gian nhà giữa, giọng quát càng ngày càng sang sảng: "Điếc rồi à? Đồ đàn bà hư thân thối tha, thấy chồng về mà còn không biết liệu hồn đón tiếp? A, con bà nó, đồ đàn bà..."

Gã vừa định mắng tiếp, trước mặt đột ngột xẹt qua một luồng sáng. Hờ...

Thế nhưng sau đó không gian lai tối đen phẳng lặng như cũ, gã dụi dụi mắt xong lại cảm thấy có lẽ mình quá say nên mới nhìn ra ảo giác. Nghĩ xong, gã nghiến răng nhìn vào trong nhà, lẩm bẩm: "Sáng mai, cứ chờ sáng mai xem, ông cho cô sống không được chết không xong..."

Một giọng cười khẽ đột ngột vang lên.

Gã đàn ông giật mình, trầm giọng hỏi: "Ai? Ai đó?"

Không ai đáp lại gã, sau đó tiếng cười giòn tan lại vang lên, lúc xa lúc gần.

Lúc này gã không còn tỏ ra hung dữ, bầu rượu trên tay cũng quăng sang một góc, hai bàn tay chắp vào nhau liên tục vái bốn phía: "Thần tiên ma quỷ ở đâu, xin mau đi đi, xin mau đi đi..."

Gã vừa vái được một lúc đã cảm nhận mùi hương khói bay lại, một giọng nữ thê lương vang lên: "Đi đêm có ngày gặp ma... mi không biết sao..."

Cơn say của gã đàn ông lúc này đột ngột tan biến hết. Gã quỳ sụp xuống giữa sân, đôi mắt trợn trừng, khóe miệng không ngừng run rẩy. Gã nhìn dáo dác vào màn đêm, đôi hàm răng phát ra tiếng "lập cập", "lập cập".

Sau đó, gã thấy một cái bóng trắng tóc dài đang ngồi trên bờ tường nhà mình. Gã đàn ông còn không kịp nhìn kỹ, chỉ kịp hô lên một tiếng, thân hình cường tráng đổ sụp xuống đất bất động.

Cái bóng trên tường thấy gã đã chết ngất thì nhẹ nhàng bay xuống, vạt áo trắng xoay bồng bềnh trong đêm. Cái bóng này, thật ra là thiếu nữ này, tên Tạ Thanh Ngọc. Tạ Thanh Ngọc bước chậm tới chỗ người đàn ông đang nằm dài trên đất, giơ chân đá đá gã hai cái rồi mới hài lòng xoay lưng ra cổng. Phía bên ngoài, một thiếu niên áo đen gầy nhom đang lẳng lặng đứng đó như một phần của bóng đêm, trên tay còn ôm một xấp vải đen. Thanh Ngọc vừa ra ngoài, cậu thiếu niên liền nhanh nhẹn phủ áo choàng đen cho cô, giọng thì thầm pha chút hào hứng: "Tiểu thư, lần này thuận lợi quá."

Thanh Ngọc khịt mũi: "Nếu không phải vì thương cảm cho vợ tên ấy, tiểu thư của cậu làm sao chấp nhận làm ăn lỗ vốn thế này?" Lãng Tử gật gật đầu lia lịa. Thanh Ngọc nói tiếp: "Không còn sớm nữa, mau mau đến chỗ cha cậu lấy thêm đơn hàng về đây. Tiểu thư phải về nghỉ ngơi trước." Lãng Tử "dạ" một tiếng, tung người biến mất trong màn đêm.

ĐẠI NHÂN, TRÊN ĐẦU ANH CÓ MA! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ