" Vâng vâng, cho dù có thêm một trăm lá gan nô tỳ cũng không dám hạ độc thập hoàng tử...!"

Không để Hành Nhi mừng vội, Minh Luân lại lạnh giọng: " Thế nhưng từ khi bành từ chỗ thái hậu ban xuống cho đến khi đến Hòa Ninh cung đều ở trên tay ngươi, nếu không phải là ngươi lý... lý nào ngươi muốn nói hung thủ là thái hậu?"

" Không... không phải, nô tỳ không dám." Hành nhi hoảng sợ, nếu dám nói là thái hậu thì cái mạng của nàng còn muốn khó giữ hơn. Trong lòng sợ hãi nàng liền dập đầu: " Có thể là Hương phi nương nương, nô tỳ chỉ theo lệnh nương nương mang theo bánh đến Hòa Ninh cung, rất có thể là trước đó Hương Phi đã...!"

" Câm miệng." Minh Luân quát lớn, hắn tức giận đập tay vào cạnh ghế đứng lên: " Vì để tránh tội mà ngay cả chủ tử cũng muốn phản bội, hạ nhân như ngươi còn cần giữ lại làm gì? Người đâu...!"

" Hoàng... đại hoàng tử tha tội." Thấy tên giám ngục mang còng xích đến thì hồn vía đã lên mây, Hành Nhi liên tục dập đầu cầu xin: " Đại hoàng tử tha tội, nô tỳ thật sự không biết gì cả."

" Nghĩ cho kỹ, ngoài ngươi và Hương phi từng có ai khác chạm vào bánh hay không."

" Cái... cái đó." Nghe Minh Luân nói thì Hành Nhi mới chợt nhớ ra: " Phải rồi... là khi từ An Thái Cung thỉnh an thái hậu trở về, Hương Phi nương nương không có ý định sẽ đến Hòa Ninh cung... nhưng lúc đó."

" Lúc đó làm sao?"

" Lúc đó Tứ hoàng tử nói chưa từng gặp được thập hoàng tử nên muốn nhìn xem, còn giật đi đĩa bánh của nô tỳ nói muốn đến cùng thập hoàng tử ăn bánh trung thu. Hương phi nương nương không có cách nào khác mới đồng ý đến Hòa Ninh cung cùng với Lâm phi nương nương ngắm trăng."

Minh Luân nhăn mày, giọng nói cũng trầm xuống: " Cung Duy Anh."

-----------------------------

" Trở về rồi sao?"

Vừa bước chân vào cửa điện đã nhìn thấy Minh Hạo ngồi bên giường đợi sẵn, triều phục của hắn vẫn chưa đổi chứng tỏ chỉ vừa hạ triều đã đến thẳng đây. Ân Ly không biết vì sao nhìn vẻ mặt giận dữ của hắn lại khiến mình cảm thấy vui, y cứ như vậy chạy ào đến trước mặt hắn rồi tươi cười: " Phụ hoàng."

Vừa rồi còn muốn giáo huấn một phen, không hiểu lý do lại chỉ vì hành động giản hòa của tiểu tử này lại khiến hắn không thể tức giận. Minh Hạo vương tay tháo dây buộc áo choàng của Ân Ly: " Không phải nói ngươi cần nghỉ ngơi tốt, chỉ mới lơ là một lát đã không nghe lời?"

" ùm...!" Đứng yên để Minh Hạo tùy ý giúp mình cởi áo choàng, Ân Ly thích thú cười nắm hắc bào của hắn kéo kéo muốn làm nũng xin tội.

" Đến chỗ sư phụ ngươi?"

" Ân, phụ hoàng!"

" Vậy sao?"

" Người không có gì khác muốn hỏi ta sao?"

Không nghĩ Ân Ly lại chủ động hỏi, Minh Hạo im lặng một hồi mới lên tiếng: " Bệnh lúc nào khỏi, ngươi từ bao giờ có thể nói chuyện?"

" Ngay từ đầu đã không có bệnh."

" Vậy tại sao cho đến bây giờ mới chịu mở miệng nói chuyện?"

" Là vì Phụ hoàng không muốn gặp Ân Nhi."

" Ngươi nói gì?"

Ân Ly vì câu nói " Cuối cùng ngươi cũng không phải là y." của hắn đêm đó mà trong lòng khó chịu không thôi. Y biết rất rõ Minh Hạo cho rằng mình sau khi chuyển thế thì đã không còn nhớ gì nữa, chính vì vậy hắn tuy rằng để tâm y lại không thể hoàn toàn tin rằng y chính là người kia.

Muốn nói lại không thể nói, cảm giác thật khiến người ta như muốn khó thở đến chết đi được. Ân Ly cắn môi: " Người sẽ không bỏ mặt Ân nhi nữa chứ?"

" Sẽ không."

Ân Ly tròn mắt nhìn gương mặt vô cảm của hoàng đế, nét tinh anh mà y còn nhớ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chỉ là một vẻ u sầu khiến lòng y đau nhói. Không thể nói... y chính là vẫn không được phép nói... không thể sao?

" Phụ hoàng."

" Sao cơ?"

" Đã để người phải chờ lâu như vậy rồi." Ân Ly chậm chạp treo lên giường, thân người nhỏ bé với đến vòng tay ôm cổ hoàng đế, y hôn lên trên má hắn thì thầm: " Chỉ một thời gian nữa thôi, ta nhất định sẽ lớn thật nhanh."

[ Đam Mỹ ] Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt ĐốiWhere stories live. Discover now