Chương 1301 - 1310

4.6K 44 0
                                    

*Lời mở đầu: Xin chào các bạn đang đọc truyện Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân. Mình xin nói qua một chút về bộ truyện Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân đang post tại đây, bộ này có copy từ nhiều nguồn trên Internet, đã được dịch sang Tiếng Việt, không phải truyện convert. Mục đích up lên Wattpad hoàn toàn free và để chia sẻ cho mọi người dễ dàng đọc hơn khi sử dụng app Wattpad trên smart phone, và cũng không phải mất phí cho một số trang bắt nạp thẻ để đọc. Bộ truyện này dịch giả vẫn đang tiếp tục dịch ra nên mình sẽ up tiếp cho tới khi họ ngừng thì thôi. Mình sẽ chia nhỏ và up 100 chương/1 Part, các bạn hãy klick vào trang cá nhân của mình để đọc tiếp các chương mới và phần khác. Nếu phát hiện dịch sai hoặc lỗi, các bạn vui lòng để lại bình luận tại đoạn truyện đó, mình sẽ fix sớm nhất. Cuối cùng, mình không chịu trách nhiệm với bất kỳ bản quyền nào liên quan tới bộ truyện Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân. Xin cảm ơn và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Nếu thấy thích hãy cho mình 1 vote nhé :"> 


Chương 1301: Chân tướng (2)  

  "Được rồi, chúng ta tiếp tục tán gẫu." Diệp Thiếu Dương buông di động nói.

"Cô đang phát tin tức cho đồng hương kia của anh?"

Nhuế Lãnh Ngọc buông di động, nghe thấy Dương Bân nói, miễn cưỡng cười cười.

Dương Bân đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào mắt của cô nói: "Hắn không phải đồng hương của cô, hắn là bạn trai cô."

Nhuế Lãnh Ngọc giật mình.

Dương Bân mỉm cười, "Tôi nhìn ra được, mỗi lần cô nhìn hắn loại ánh mắt đó, tuyệt đối không phải quan hệ bình thường, thế nào, cô không dám thừa nhận sao?"

"Không có gì không dám thừa nhận." Nhuế Lãnh Ngọc tỉnh táo lại, nhún vai nói: "Anh ấy quả thật là bạn trai tôi."

"Các người vì sao muốn vào nhà xưởng của tôi?"

"Thật ra... Muốn vào nhà xưởng làm việc là tôi, tôi là thật sự muốn làm việc ở đây, anh ấy không yên tâm, cho nên mới cùng nhau tiến vào làm công, muốn cùng tôi bình thường có thể ở bên nhau... Anh ấy cũng là sinh viên, nếu thật muốn tìm việc, không có khả năng chỉ làm một lao động phổ thông."

Nhuế Lãnh Ngọc tiếp tục giải thích, "Chúng tôi không dám công khai thừa nhận, không phải vì thứ khác, là không muốn để cho người ta biết, sẽ đưa tới một ít phiền toái, hơn nữa tôi không muốn làm anh chú ý tới anh ấy."

Dương Bân đưa tay chỉ chỉ dây chuyền hình tim trên cổ Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Đây là cái gì?"

"Vật từ nhỏ tổ mẫu tôi để lại cho tôi, luôn đeo ở trên người." Nhuế Lãnh Ngọc biết hắn nói một màn lúc trước xảy ra ở trên lớp linh tu, rõ ràng đem tất cả đẩy cho dây chuyền, không ít gia đình đều sẽ đem pháp khí khai quang truyền cho con cháu, đây cũng là một cái cớ hay.

Sự nghi hoặc trên mặt Dương Bân rút đi, lại cười cười nói: "Một tuần qua ở chỗ tôi, cô cảm giác thế nào?"

"Cái gì... Thế nào?"

"So sánh với người bạn trai kia của cô, thế nào?" Dương Bân tựa vào trên bàn làm việc, khẽ mỉm cười, rất tao nhã nói.

"Anh so với anh ấy ưu tú hơn nhiều."

"Cho nên, tôi có thể thay thế hắn không?" Dương Bân đi về phía cô, hai tay đặt lên bả vai của cô, Nhuế Lãnh Ngọc lập tức liền giãy ra.

"Cho tôi chút thời gian đi, tôi bây giờ không dám cân nhắc những thứ này, tôi có nỗi khổ trong lòng."

Nhuế Lãnh Ngọc mặt đỏ tai hồng, có chút thẹn thùng, cũng có chút bối rối.

"Nếu cô là lo lắng không có cách nào nói với hắn, tôi có thể cho hắn một số tiền, bảo hắn cút đi."

"Không phải như thế... Qua một thời gian nữa đi, hiện tại tôi không muốn nói cái này. Thật ngại quá quản lí, tôi hết giờ làm rồi."

Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, tông cửa xông ra.

Dương Bân nhìn bóng lưng của cô, khóe miệng lộ ra một cái mỉm cười hài lòng.

Đi ra khỏi ký túc xá, Nhuế Lãnh Ngọc thở phào một cái, hừ lạnh một tiếng, nhưng nghĩ đến ngày mai đi làm, vẫn sẽ đối mặt sắc lang này quấy rầy, tâm tình liền hỏng bét, ở trong lòng mắng to Diệp Thiếu Dương, nếu không phải vì giúp hắn, mình sẽ không quản chuyện này, còn chịu thiệt mình làm trợ lý cho tên sắc lang này một tuần.

Từ nhà xưởng đi ra, ở trên đường lượn một hồi, xác định không có người theo dõi, Nhuế Lãnh Ngọc mới gọi điện thoại cho Diệp Thiếu Dương, hỏi chỗ, sau đó chạy tới khách sạn.

"Vị này là Hà Dương, một vu sư, cô ấy là..."

"Tôi là quang minh ẩn tu hội, đến từ Malay." Hà Dương tự giới thiệu.

"Quang minh ẩn tu hội..." Nhuế Lãnh Ngọc giật mình đánh giá cô một cái nói: "Tôi từng nghe qua tổ chức các cô, rất nổi tiếng ở Malay, nhưng hai năm qua đột nhiên yên lặng, nguyên nhân là gì?"

Ánh mắt Hà Dương ảm đạm đi, cúi đầu nói: "Chuyện này liên lụy tới một ít bí ẩn của tông môn, xin thứ lỗi tôi không thể nói."

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân - P14 (Chương 1301 - 1400)Where stories live. Discover now