" Là sự thật . Mình đã kiểm tra ." Cố Niệm bình tĩnh nói : " Có từ lúc ở Paris ."
Phương Hủ Hủ không biết nên nói gì : " Cậu định làm gì ?"
" Mình không thể giữ lại đứa bé này ." Cố Niệm nói một cách bình tĩnh .
Phương Hủ Hủ biết rõ cô đã hạ quyết tâm , nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng , với sức khoẻ của Cố Niệm bây giờ , đứa bé không có khả năng bỏ được , Phương Hủ Hủ không dám nói với Cố Niệm .
" Mình dự định một thời gian ngắn nữa sẽ đi làm phẫu thuật ."
Phương Hủ Hủ trầm mặc rồi nói : " Việc này nên bàn với Lục Diệp Thanh một chút , anh ta hiểu rõ tìn trạng của cậu , cậu không thể làm tổn thương bản thân ."
" Mình biết ." Cố Niệm buồn rầu nói : " Đứa bé này do Tống Hoài Thừa gài bẫy mình ."
Hôm đó Cố Niệm đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai , khi cô mang về , nhân viên có đến quét dọn phòng , cô nghĩ chính là lúc đó thuốc đã bị đổi .
Sao lại khéo như vậy ?
Cố Niệm cười khổ , lúc trước cô ước ao có đứa bé nhưng anh vẫn đưa thuốc cho cô uống . Đến hôm nay anh lại dùng đứa bé để níu kéo quan hệ giữa hai người . Cô vẫn cảm thấy khó tin .
Hôm sau Cố Niệm gọi cho Lục Diệp Thanh , theo lời Phương Hủ Hủ , chuyện này chỉ có Lục Diệp Thanh giúp được cô .
Cô không muốn để Tống Hoài Thừa biết .
Cố Niệm nói cho Lục Diệp Thanh hoàn cảnh hiện tại . Sau khi kiểm tra cẩn thận xong , đúng là Cố Niệm mang thai , lòng Lục Diệp Thanh cảm thấy đau đớn : " Cuối tuần anh sẽ sắp xếp ca phẫu thuật , mấy ngày nay em nghỉ ngơi thật tốt ."
Cố Niệm gật đầu : " Cảm ơn , cuối cùng vẫn phải nhờ đến anh ."
Lục Diệp Thanh giật khoé miệng : " Anh là bác sĩ ." Giọng nói của hắn chua chát .
Lục Diệp Thanh kê cho cô ít thuốc : " Mỗi ngày uống ba lần ."
Cố Niệm đang định cất thuốc vào trong túi , cửa đột nhiên mở ra , Tống Hoài Thừa và một người đàn ông to lớn đi tới .
Cố Niệm quay đầu nhìn thấy sắc mặt tiều tuỵ của anh , anh bước lên phía trước : " Em mang thai ." Tống Hoài Thừa kìm chế sự sung sướng trong lòng .
Cố Niệm đứng dậy , lại không nhìn anh .
Lục Diệp Thanh nhếch miệng , lạnh lùng nói với y tá : " Các cô ra ngoài trước đi ."
Không khí trong phòng ngưng đọng lại làm cho mọi người thấy áp lực .
" Cố Niệm ..." Giọng Tống Hoài Thừa lộ ra sự bất đắc dĩ cùng mong đợi : " Nói cho anh biết ..."
Cố Niệm bình tĩnh hít một hơi , không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng , kích thích khứu giác của cô : " Đúng vậy ."
Lông mày Tống Hoài Thừa nhíu lại : " Vậy em muốn làm gì ?"
" Tôi không thể giữ lại đứa bé ."
Dù Tống Hoài Thừa đã sớm biết ý định của cô nhưng giờ phút này anh vẫn cảm nhận được sự đau đớn tột cùng : " Cố Niệm , không thể như vậy , đứa bé trong bụng em là một sinh mạng nhỏ , đứa bé và Phán Phán đều là con của chúng ta ."
Cố Niệm bỏ ngoài tai , cô nhìn bức tường trắng : " Không thể , Tống Hoài Thừa , anh buông tay đi ." Cố Niệm rất kiên quyết , trong lời nói không có chút do dự .
Tống Hoài Thừa cắn môi : " Nếu anh bảo chỉ cần em đồng ý sinh đứa bé này ra , anh có thể giúp cha em ra tù sớm thì sao ?"
Cố Niệm không thể tin nổi nhìn anh .
Lục Diệp Thanh nắm tay thành nắm đấm : " Anh điên rồi Tống Hoài Thừa , anh còn có trái tim không ?"
" Lục Diệp Thanh , đây là chuyện của tôi và cô ấy , anh không cần quan tâm ." Sắc mặt Tống Hoài Thừa nghiêm trọng .
Lục Diệp Thanh nhìn anh : " Hôm nay còn muốn sai người đánh tôi sao ?"
Hắn cười nhạo : " Anh trai tốt của tôi ..."
Hai mắt Cố Niệm lập tức trừng lớn .
" Khi còn nhỏ , cha đã nói với tôi , anh khiến cho ông rất tự hào . Hoá ra cũng chẳng ra gì , chỉ biết uy hiếp phụ nữ , tôi không hiểu anh có cái gì đáng để ông ấy tự hào ." Lục Diệp Thanh trào phúng nói .
Sắc mặt Tống Hoài Thừa lập tức thay đổi , nắm lấy cổ áo hắn : " Vậy anh thì sao ? Dựa vào người dì nhỏ đi làm tiểu tam nuôi dưỡng , Lục Diệp Thanh , anh đúng là kết quả dơ bẩn ."
Vành mắt Lục Diệp Thanh đỏ lên : " Anh im ngay , ít nhất cha cũng chỉ yêu người phụ nữ duy nhất là mẹ tôi ."
Cổ họng Cố Niệm khô khốc , nghe hai chữ anh trai của Lục Diệp Thanh , người Cố Niệm cứng lại .
Cô nhìn mặt hai người , hoá ra là như vậy .
Nghĩa là nhiều năm nay Lục Diệp Thanh đã sớm biết thân phận của cô rồi sao ? Anh ra một mực giúp cô , thậm chí còn muốn kết hôn với cô ? Rốt cuộc vì sao ?
Cố Niệm khó hiểu , cô cũng không dám suy nghĩ theo chiều hướng xấu nhất .
Cô nghĩ đến Tống Hoài Thừa từng nói , cô không nên quá tin tưởng Lục Diệp Thanh . Anh đã từng nhắc nhở cô .
Hoá ra chỉ là cô không biết mà thôi : " Hai người cứ tiếp tục . Tôi phải về ."
Là ai nói , đánh nhau khiến cho người phụ nữ bỏ đi .
Cô vừa mở miệng , Tống Hoài Thừa và Lục Diệp Thanh đều bình tĩnh lại , khí thế giương cung bạt kiếm đều biến mất .
Cố Niệm cúi đầu đi ra ngoài .
Tống Hoài Thừa vừa định đi , lại bị Lục Diệp Thanh gọi lại .
" Tống Hoài Thừa ..." Hắn nói : " Đứa bé này anh không thể nào giữ lại được đâu ."
Tống Hoài Thừa nghiêm túc : " Chỉ cần còn một phần nghìn hi vọng , tôi cũng sẽ kiên trì nắm lấy ."
Lục Diệp Thanh híp mắt , trong mắt hắn hiện lên tia lạnh lẽo .
YOU ARE READING
CHẤP NIỆM - DẠ MAN
RomanceTác giả: Dạ Man Ngày cô quyết định sẽ ly hôn mới phát hiện ra rằng tất cả đều không khó như cô vẫn nghĩ. Chẳng qua lúc đó, cô còn ngốc nghếch hỏi anh: "Đã nhiều năm như vậy, sao anh vẫn không thích em?"
Chương: 56
Start from the beginning