Giọng nói của Cố Niệm gián đoạn, thê lương mà bất lực.

Tống Hoài Thừa sợ hãi, giống như bị người ta tàn bạo đánh cho mấy cái, sự đau đớn lan đến tận xương tủy. Anh run rẩy đẩy cánh cửa kia. Cố Niệm nửa nằm sấp trên mặt bàn.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua thủy tinh, rọi vào khuôn mặt cô.

Tống Hoài Thừa nhìn gương mặt đó, lúm đồng tiền ở giữa má đắm chìm trong giấc mơ cực kì đau khổ. Anh bước từng bước khó khăn đi tới, cuối cùng run rẩy đưa cánh tay ôm cô vào trong ngực.

Thân thể của Cố Niệm không ngừng run rẩy.

"Niệm Niệm, là anh, anh ở đây..." Anh cắn răng, một tay vỗ về lưng của cô.

Mấy sợ tóc ở thái dương của Cố Niệm bị mồ hôi thấm ướt.

Tống Hoài Thừa một lần nữa nhắc lại, "Là anh, đừng sợ. Cố Niệm, em tỉnh lại đi... tỉnh lại đi..." Anh đè nén sự chua xót trong lòng.

Cố Niệm chợt mở mắt ra, đưa tay phải lên, "Đừng đánh tôi..." Cô kêu lên, đôi mắt đen nhánh trống rỗng nhìn anh, nơi đó tràn đầy sợ hãi.

Vành mắt Tống Hoài Thừa đỏ bừng, "Suỵt... là anh, là anh... em đang nằm mơ... không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì."

Cố Niệm ra sức thở hổn hển. Tống Hoài Thừa ôm cô thật chặt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô từ từ tỉnh táo lại, tâm trạng cuối cùng cũng ổn định.

Cô lại nằm mơ.

Đột nhiên ở góc trên của khuôn mặt có chất lỏng ướt át gì đó lướt qua.

"Tống Hoài Thừa, anh khóc..."

Anh ôm lấy cô, Cố Niệm cảm nhận được sự run rẩy của anh, anh ôm cô thật chặt. Giọng nói của anh khàn khàn, "Niệm Niệm, xin lỗi... xin lỗi..." Giờ khắc này anh cảm thấy cực kì nặng nề.

Anh không biết những người đó sẽ đi đòi nợ, anh không hề biết.

Anh không biết lúc đó cô đang mang thai, anh không biết.

Anh không biết rằng thật ra từ rất lâu rồi anh đã thích cô, anh không hề biết.

"Xin lỗi... Xin lỗi... là anh làm em tổn thương." Anh chưa bao giờ biết anh đã đưa đến cho cô những tổn thương như thế này, lúc này, anh cực kỳ hận bản thân mình.

Bên trong Tống Hoài Thừa thật ra cũng là một người bình thường, tâm tình nhiều lúc vẫn không thể khống chế. Khi Tang Vân Đồng đi anh chưa bao giờ như vậy.

Cố Niệm chưa bao giờ nói tay cô bị thương, bởi vì cô muốn buông, bởi vì cô không muốn cho anh xem sự đau đớn đã cào xé mình. Làm cho anh áy náy không phải là ý định của cô.

Thân thể ấm áp truyền nhiệt cho nhau.

Cố Niệm hít một hơi thật sâu, "Không sao, đều đã qua rồi."

Anh tình nguyện để cô trả thù anh cũng không muốn cô bình tĩnh nói như vậy "Không sao, đều đã qua rồi." trái tim của hắn trở nên cực kì hỗn loạn lại hoang vu.

Ngoài phòng mưa ngày càng lớn, mưa gió đập vào thủy tinh kịch liệt, phát ra tiếng bịch bịch vang vọng.

"Khuya lắm rồi, anh nghỉ ngơi một chút đi!" Cố Niệm chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay chống lên lồng ngực anh, lúc này anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, tay cô có thể cảm nhận được trái tim anh đang nhảy lên, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Hai tay Tống Hoài Thừa buông thõng, thần kinh căng cứng, anh khẽ ừ.

Nửa đêm về sáng, hai người đều không ngủ. Ngày hôm sau, hai người đều không che giấu được vẻ mặt xanh xao.

Quần áo trên người Tống Hoài Thừa nhăn nhúm, khí sắc dường như càng không tốt.

Đến cùng lòng dạ của Cố Niệm cũng không thể ác độc, "Có phải anh không thoải mái không?"

Tống Hoài Thừa không thừa nhận, "Vẫn tốt, chỉ là phát sốt một chút thôi." Từng bị thương nặng lại một mình rời khỏi bệnh viện, bác sĩ đã sớm gấp gáp đến nỗi quay vòng vòng.

Hết lần này tới lần khác, anh đều không nhận điện thoại của những người đó.

"Có quần áo để tắm rửa không, cả người anh đầy mồ hôi rồi." Tống Hoài Thừa hỏi.

Cố Niệm lắc đầu.

Tống Hoài Thừa ngồi ở kia không nói gì, toàn thân đều uể oải. Anh mở điện thoại di động lên, mở ra lại có nhiều tin nhắn và cuộc gọi chưa nhận như vậy. Anh nhìn lướt qua rồi gửi cho trợ lý một tin nhắn, bảo anh ta mua cho mình một bộ quần áo để tắm rửa và đồ dùng hàng ngày.

Cố Phán đầu tóc lộn xộn đi chân trần từ trong phòng ra, "Mẹ ơi, con đói bụng rồi."

"Đi rửa mặt đi, mẹ đi lấy cơm." Nói xong cô lại nói thêm một câu, "Trong hộc tủ có bàn chải đánh răng và khăn mặt mới đấy."

Sắc mặt Tống Hoài Thừa vui vẻ, đứng dậy vào toilet cùng Phán Phán.

Phán Phán kéo chiếc ghế nhỏ đứng bên bồn rửa tay.

"Cẩn thận..." Tống Hoài Thừa vội vã cuống cuồng. "Như vậy rất nguy hiểm."

Cố Phán nhíu mày, "Trong sách nói người lớn đều khống chế trẻ con, rõ ràng chú muốn khống chế dũng khí của con."

Tống Hoài Thừa nói, "Cha chỉ sợ con ngã thôi."

Cố Phán nhíu mày, không nói gì rót nước đánh răng, cô bé rất chăm chú, thỉnh thoảng nhe răng trợn mắt ngắm nghía trong gương.

Tống Hoài Thừa che chở, rất sợ cô bé sẽ ngã sấp xuống.

Trẻ con đúng là trẻ con, ngay cả đánh răng cũng có thể chơi được.

Phán Phán lơ mơ quẹt một vòng bọt kem đánh răng ở khóe môi, đùa thật quá mức.

Tống Hoài Thừa lắc đầu rồi cũng bắt đầu đánh răng. Cha và con gái đứng cùng một chỗ, Tống Hoài Thừa đã rửa mặt xong xuôi mà Cố Phán vẫn còn chơi, bọt bắn tung trên bồn rửa mặt.

Tống Hoài Thừa chỉnh lại khăn mặt, không nói hai lời rửa mặt cho cô bé, "Không phải con đói sao? Đi ăn sáng thôi!"

"Tóc còn chưa chải nữa..." Cô bé cầm tóc.

"Để cha..." Tống Hoài Thừa khẩn trương mong đợi.

"Chú có biết làm không?" Cố Phán nghi hoặc.

Tống Hoài Thừa cũng chưa bao giờ chải tóc cho con gái, nhưng việc này cũng không làm khó được anh. Cầm chiếc lược nhẹ nhàng chải, tóc Cố Phán rất mềm, bây giờ đã đến bả vai rồi, vừa vặn là lúc đẹp nhất, giống như một con búp bê sứ vậy. Tống Hoài Thừa buộc cho cô bé một mái tóc lỏng lẻo.

Cố Phán ngắm nghía mình trong gương, khóe miệng lộ sự ghét bỏ, chạy vào phòng khách như một làn gió.

Lúc Tống Hoài Thừa đi ra, Cố Niệm đang buộc lại tóc cho Phán Phán. Tống Hoài Thừa ngượng ngùng nhếch mép một cái, "Sau này cha luyện tập nhiều thì có thể làm tốt hơn." Tuy anh rất mệt mỏi nhưng nghĩ đến việc học cách chải đầu cho con gái lại cảm thấy dễ chịu hơn.

Cố Niệm nhìn lên, giọng nói lãnh đạm trước sau như một, "Ăn sáng thôi!"

Cố Niệm như vậy, trong lòng Tống Hoài Thừa rất lo lắng. Tống Hoài Thừa không nói lời nào cúi đầu húp cháo. Lúc Cố Niệm nhìn sang, anh hơi cúi xuống, lông mi dài đen che đôi mắt, làm cô không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Bánh bao và xíu mại ở trên bàn anh không hề chạm đến cái nào. Trong dạ dày cực kì nóng rát khó chịu, bác sĩ có dặn dò qua, trong khoảng thời gian này tốt nhất anh nên ăn cháo.

Cố Niệm và Cố Phán đã ăn xong, Tống Hoài Thừa ăn chậm. Cố Niệm ở bên cạnh vừa thu dọn vừa nói, "Tôi và Phán Phán chỉ dự định ở chỗ này một thời gian ngắn, khi nào thì anh chuẩn bị đi?"

Lòng Tống Hoài Thừa chua xót không có lời nào để nói, nhạt như nước ốc.

Cách một cái bàn, anh và cô gần nhau như vậy, có lẽ hai người đều biết có vật cản giữa họ, nếu anh gây khó dễ, cô cũng không đi được.

Ánh mắt vô cùng lo lắng, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, một tiếng lại một tiếng.

"Phán Phán, ra xem là ai?" Cố Niệm gọi, "Nếu là người lạ thì đừng mở cửa."

Phán Phán nhảy xuống chạy ra, nhìn thấy một người xa lạ, cô bé lại chạy về, "Mẹ, là một bà mà con không biết."

Cố Niệm hơi hoang mang, là ai nhỉ, "Được rồi, để mẹ đi xem."  

CHẤP NIỆM - DẠ MANWhere stories live. Discover now