Chu Hảo Hảo lên tiếng, "Mọi người vất vả rồi."

Chu Hảo Hảo gọi điện thoại cho Tống Hoài Thừa, rất lâu mới có người bắt máy, "Hoài Thừa, anh có xem tin tức trên mạng không?"

Sắc mặt Tống Hoài Thừa lạnh như băng, "Em có sao không?"

"Không. Nhưng lúc ra ngoài cũng có phóng viên thường theo đuôi."

"Ừ, vậy mấy ngày nay em nghỉ ngơi đi, ra ngoài nhớ cẩn thận, anh không hy vọng phải giúp em thu dọn hậu quả."

"Vậy còn anh? Anh thì sao?"

Tống Hoài Thừa im lặng trong chốc lát, "Phán Phán ở chỗ anh."

"Vậy em đến chỗ anh."

"Không cần, anh sẽ xử lí xong xuôi chuyện này." Tống Hoài Thừa nâng tay xoa thái dương, "Em chú ý an toàn."

Cứ như vậy đuổi cô ta đi sao? Chu Hảo Hảo phát hiện bản thân càng ngày càng không hiểu anh. Trong lòng anh thật sự có Cố Niệm? Như vậy tình cảm cô và anh từ nhỏ đặt ở đâu?

Ở bên cạnh anh lúc anh đau khổ nhất là cô ta.

Là cha Cố Niệm làm hại anh mất cha, chẳng lẽ anh đã quên rồi sao?

Chu Hảo Hảo rốt cuộc không kìm nén được, khóc ầm lên.

Khi nhận được điện thoại của mẹ, Chu Hảo Hảo vừa mới bước vào phòng tân hôn mà Tống Hoài Thừa chuẩn bị, chỗ này đã sớm trang hoàng, bố trí xong, lấy đen trắng và xám làm chủ đạo, đồ dùng đều theo phong cách Châu Âu, chất liệu tuyệt đẹp, đơn giản mà sang trọng.

Phong cách hoàn toàn khác với căn phòng trước đây Cố Niệm từng ở. Đúng vậy, cô ta vô cùng để ý đến quá khứ của Cố Niệm và Tống Hoài Thừa.

"Bài báo đó là thế nào? Hoài Thừa và Cố Niệm có con? Lúc ly hôn không phải nói không còn quan hệ gì sao?" Mẹ Chu trong giọng nói lộ ra vài phần tức giận.

"Chúng con cũng không biết, Cố Niệm lừa mọi người, lúc ly hôn cô ta đã mang thai."

Mẹ Chu hừ một tiếng, "Yên yên lặng lặng rời đi bốn năm, cố tình trở về lúc các con kết hôn, trở về còn mang theo con mình. Cô ta định làm gì? Chẳng lẽ cô ta muốn trở về trả thù?"

Chu Hảo Hảo lâm vào trầm mặc.

"Con và Hoài Thừa gần đây thế nào?"

Cô ta không giấu diếm, "Sau khi Cố Niệm trở về liền thay đổi."

Mẹ Chu vừa nghe thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, "Tống Hoài Thừa đối xử với con không tốt?"

Chu Hảo Hảo không nói gì.

"Thật quá đáng. Chờ cha con về mẹ sẽ nói với ông ấy, con cũng đừng suy nghĩ nhiều. Có con thì thế nào, ly hôn rồi nhưng trước mặt Hoài Thừa con cũng đừng bất mãn, đối xử với nó vẫn giống như trước đây, như vậy trong lòng nó sẽ càng thêm của áy náy."

*****

Từ lúc Tống Hoài Thừa đón Cố Phán đi con bé vẫn cứ khóc mãi. Cho dù Tống Hoài Thừa nói như thế nào đều không nghe.

Tống Hoài Thừa một tay nắm tay cô bé, một tay cầm khăn mặt, đứng bên cạnh.

"Đừng khóc." Anh hạ giọng nói.

Phán Phán khóc đến mức hai mắt đỏ hồng, anh nhíu nhíu mày, giơ tay định lau mặt cho con bé, Phán Phán lại vội vàng co rúm lại.

Tống Hoài Thừa nhìn chằm chằm mặt con bé, "Chú chỉ muốn lau mặt giúp con."

Phán Phán căng thẳng nhìn anh, "Con muốn về nhà."

"Nhà?" Tống Hoài Thừa hỏi ngược lại, lộ vẻ bất đắc dĩ.

Phán Phán không biết làm sao, lại nhìn thấy sự đau lòng trong mắt anh.

Tống Hoài Thừa nhếch miệng, nhẹ giọng nói, "Phán Phán thích ăn gì?"

Cố Phán khó hiểu nhìn anh, "Bánh trôi nhân thịt mẹ làm."

Cái đó làm rất dễ. Nhưng đối với một đứa bé mà nói, khi sống trong hoàn cảnh khó khăn thiếu thốn, đó là điều con bé khát vọng nhất.

"Mẹ con biết làm bánh trôi nhân thịt?" Tống Hoài Thừa nháy mắt mấy cái.

Cố Phán thẳng thắn gật đầu, "Mẹ làm bánh trôi nhân thịt rất ngon."

Trong lòng Tống Hoài Thừa dường như nhói lên một chút "Đáng tiếc thật, chú chưa từng được ăn thử."

Cố Phán nhíu mày, "Chú đưa con về, con sẽ bảo mẹ mời chú ăn bánh trôi nhân thịt mẹ làm."

Niềm vui vừa mới dâng lên trong lòng Tống Hoài Thừa đột nhiên mất sạch, anh không nói, tay xoa xoa mặt Cố Phán, "Giống hệt như con mèo nhỏ, khó coi chết đi được." Động tác dịu dàng giống như trong tay là báu vật quý giá nhất trên đời.

Lau mặt xong Cố Phán bất mãn nói thầm, hiển nhiên không cảm kích, "Sao chú lại biết ngôn ngữ của người câm điếc?"

"Học." Tống Hoài Thừa trả lời. Thật sự là xem thường con nhóc này, mới có bốn tuổi sao lại thông minh như vậy. "Đói không?"

Cố Phán vuốt bụng, bụng đột nhiên kêu vài tiếng khiến con bé ngượng ngùng gục đầu xuống.

Tống Hoài Thừa giơ tay ra, "Đi thôi, đến phòng khách ăn cơm."

Cố Phán nhăn mặt, "Con không ăn, chú đưa con về nhà con mới ăn cơm."

"Còn muốn ra điều kiện? Ai dạy con." Tống Hoài Thừa đứng lên, ngồi vào sô pha nhắm mắt.

Cố Phán nhìn anh chằm chằm, một lát sau, thấy anh ngủ say. Phán Phán liền đứng lên, đi đến nhà ăn, trên bàn cơm có vô số món ăn vô cùng hấp dẫn, Phán Phán nuốt nước miếng.

Cái bụng nhỏ lại kêu lên.

Nhưng còn phải thừa dịp anh ngủ để trốn về nhà.

Bàn tay nhỏ bé chạm vào tay nắm cửa, nhưng cái cửa này lại không mở được. Hai tay Cố Phán nắm chắc tay nắm cửa dùng hết sức. Nhưng cửa vẫn không mở.

Phán Phán gấp đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, nước mắt cũng chảy ra.

"Thế nào? Muốn chạy trốn hả?" Tống Hoài Thừa bất giác đi đến phía sau con bé, dễ dàng ôm cô bé đang run rẩy vào trong lòng, lại nghiêm túc nói, "Con mà chạy ra ngoài như thế sẽ bị người ta bắt cóc, đến lúc đó chú và mẹ con sẽ vô cùng lo lắng!"

Phán Phán sụt sịt, "Mẹ nhất định sẽ rất đau lòng, mẹ không bao giờ rời khỏi con."

Tống Hoài Thừa nhìn vật nhỏ trong lòng, trong mắt tràn đầy nhu tình, "Thật ra... cha cũng sẽ rất đau lòng."

Phán Phán trợn to mắt nhìn anh.

Từ "cha" rất xa lạ với cô bé.

Tống Hoài Thừa lại có chút không tự nhiên, không dám nhìn con gái của mình, "Không có bánh trôi thịt, nhưng có sườn xào chua ngọt, tôm chưng."

Cố Phán đã sớm đói bụng, cô bé ngồi xuống ghế nhưng không nhìn đồ ăn.

Tống Hoài Thừa làm sao không biết suy nghĩ của bé, anh gắp đồ ăn vào trong bát con bé, "Nếm thử đi, có sức mới có thể chạy."

Cố Phán ngồi thẳng tắp, cô bé còn thật sự nghĩ anh nói rất có lý. Ăn một miếng sườn xào chua ngọt, quả nhiên ăn rất ngon, cô bé không tự chủ tiếp tục ăn.

Tống Hoài Thừa cong cong khóe miệng cười. Qua một lúc lâu, anh mới phản ứng lại, cầm đũa lên ăn cơm, "Chậm một chút, không ai giành với con đâu." Anh nhìn cô bé trước mặt, ánh mắt lạnh lùng thoáng chốc có chút ẩm ướt.

Cố Phán thật sự rất đói, bữa sáng chỉ uống một ly sữa mà lúc này đã là hai giờ chiều.

Tống Hoài Thừa dằn lại tâm trạng của mình, mới quay sang, nhìn thấy con bé tự giác ăn cơm, không hề cần người khác để ý.

Tống Hoài Thừa thấy Phán Phán thích ăn tôm, liền bóc vỏ cho con bé. Tay Phán Phán đầy dầu, tay trơn nên làm con tôm rơi xuống.

Tống Hoài Thừa vừa định nói gì, Phán Phán đã đem trứng tôm bỏ vào trong miệng, vẻ mặt tràn ngập sự thoải mái. Anh giật mình, ngực giống như bị một cây búa nặng nề nện vào, vô cùng đau lòng, loại đau đớn này khó có thể miêu tả.

Đó chỉ là một động tác bình thường, chỉ là khi Phán Phán làm anh mới hiểu được, hoàn cảnh lớn lên khiến hiện tại con bé không nỡ vứt đi cả những thức ăn rơi trên bàn.

Cố Phán ngây thơ liếm đầu ngón tay, dường như đó đều là mỹ vị. Tống Hoài Thừa lấy khăn kiên nhẫn lau tay cho con bé, cũng không nói gì.

Cố Phán khoa tay múa chân "Ngon quá, con chưa bao giờ được ăn trứng tôm ngon như vậy."

"Nếu con thích về sau cha sẽ thường xuyên mua cho con ăn." Giọng Tống Hoài Thừa dịu dàng đến mức không giống anh của ngày thường.

Cố Phán mím miệng, không nói gì, trong lòng lại oán thầm, con không cần đâu. Bé muốn ở cùng mẹ và chú Lục.

Ăn cơm xong, Cố Phán không để ý, cuộn mình trên sô pha ngủ. Thân mình co lại giống như một đứa trẻ đang nằm trong lòng mẹ, đó là biểu hiện thiếu cảm giác an toàn.

Tống Hoài Thừa đi đến cạnh sô pha, tháng mười, ở thành phố D vô cùng nóng. Trên người Cố Phán mặc áo khoác và áo sơ mi dài tay. Tống Hoài Thừa thấy bé đổ mồ hôi liền nhẹ nhàng cởi áo khoác ra.

Anh cầm áo khoác, đôi mắt nhìn lướt qua, vừa thấy đã biết là quần áo vỉa hè. Quần áo tuy rằng sạch sẽ, nhưng đã có chút cũ.

Anh trầm tư, có vẻ quần áo Phán Phán mặc đều đã cũ. Tống Hoài Thừa nhìn sơ mi dài tay, từ cổ tay đến gấu tay cách một đoạn dài.

Anh hít một hơi thật sâu, cầm lấy điện thoại gọi cho trợ lý, "Giúp tôi đặt vài bộ quần áo mang đến đây, đồ mà trẻ con bốn năm tuổi mặc được, hôm nay mang đến luôn."

Ngắt điện thoại, anh chăm chú nhìn Cố Phán.

Tống Tiểu Cố, con đã trở lại rồi.

Tống Hoài Thừa vẫn chờ điện thoại của Cố Niệm nhưng lần này cô lại không gọi đến. Rốt cuộc anh đành gọi đi.

Lúc Cố Niệm nhận được điện thoại của anh, cô ngây người một lúc lâu.

Khi điện thoại kết nối, hai người đều im lặng.

"Cố Niệm, tôi đón Phán Phán đi rồi." Giọng anh khàn khàn, "Bây giờ con bé đang ngủ, tôi đang ở căn nhà trước..."

"Được, bây giờ tôi đến đón Phán Phán." Trong mắt cô tràn ngập sự hoang mang.

"Được, tôi chờ cô."  

CHẤP NIỆM - DẠ MANWhere stories live. Discover now