Chap 2

153 14 30
                                    

Ấm áp. Thứ đầu tiên tôi có thể cảm nhận được sau giấc mộng kì lạ đó...Nhưng liệu nó có thật sự là một giấc mộng ? Tôi từ từ mở mắt để làm quen với ánh sáng xung quanh. Một màu trắng mờ ảo lọt vào tầm mắt. Bệnh viện sao ? Không, không phải. Giường bệnh viện không bao giờ thoải mải như vậy, chưa kể việc nó luôn mang mùi chất tẩy ngột ngạt.

- Cậu tỉnh rồi à ?

Một giọng nói ấm áp như nắng mùa hạ vang lên trong căn phòng im ắng này. Tôi đã có thể nhìn chủ nhân của giọng nói nếu không phải do toàn thân quá ê ẩm cùng với sự mệt mỏi đang đè nặng lên mình. Tiếng két két nhẹ ở gần giường khiến tôi đưa mắt xuống nhìn. Một người con gái tôi không hề quen biết đã kéo ghế lại gần tôi, cùng với một tách Lapsang Souchong vẫn đang còn nóng. Đôi bàn tay thanh mảnh từ từ đưa tách trà lên đôi môi hồng hào kia.

- Thật bất lịch sự khi nhìn người khác chằm chằm như thế, nhỉ ?

Giọng nói kia làm tôi giật thót mình, tôi đưa mắt nhìn cô ấy. Cerulean Blue chạm với Dark Tan. Đôi mắt nó chứa đầy sự dịu dàng nhưng cũng không kém phần cứng rắn như nhìn xuyên thấu tâm hồn tôi. Tôi dịch chuyển đôi mắt mình đến mái tóc của cô ấy. Màu nâu cà phê điểm với xanh xám ở phần đuôi làm cho nó thật đặc biệt và nổi bật. Đột nhiên bàn tay ấy búng vào trán tôi một cái. Một tiếng kêu khó nghe vụt ra khỏi miệng tôi. Khuôn mặt tôi dần nóng tên. Thật đáng xấu hổ.

- Chẳng phải tôi đã nói nhìn chằm chằm như vậy là bất lịch sự rồi sao ? Hay là cậu vẫn còn đang mơ màng ở chốn nào sao ?

Tôi lắc đầu nhưng chưa gì đã rít lên. À đúng rồi, người đang đau. Cô gái kia chỉ còn biết thở dài. Cô lấy cốc nước gần đó và kề đến miệng tôi. Tôi vội vàng nuốt xuống như một kẻ đang chết khát. Nói vậy cũng thật không sai, cổ họng tôi đang khô rát như xa mạc vậy. Sau khi uống xong cốc nước đó, tôi đã cảm thấy đỡ hơn nhiều. Cô gái ấy dựa lưng vào ghế, tách Lapsang Souchong đã được uống hết từ lúc nào.

- Cậu nói được rồi chứ ?

- À ừ...

Tôi thều thào, cuốn họng vẫn còn cảm giác đau rát. Cô ấy nhẹ nhàng vuốt mái tóc màu đỏ thẳm của tôi qua một bên...Khoan đã, đỏ sao ???

- Cậu còn nhớ hôm qua Haruki đã nói gì không ?

- Haruki ?

Tôi nheo mày, cố nhớ lại. Haruki...người hôm qua sao ? Tuy không chắc chắn nhưng tôi vẫn gật đầu. Có lẽ hôm qua anh ấy đã cố cho tôi biết tên nhưng tôi chưa kịp nghe hết thì đã...Tiếng thở dài lại vang lên. Đôi mắt tôi lại nhìn cô ấy.

- Quả thật là Haruki của chúng ta, anh ta lại dramatic nữa chứ gì ? Đề tôi đoán nhé, đưa cậu đi trước khi nói tên của chính mình ?

Tôi gật nhẹ, cô ấy chỉ lắc đầu rồi lại cười.

- A. Thật ngại quá, tôi chưa nói tên cho cậu nhỉ ?

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Apr 30, 2018 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

Lạc [IEG]Where stories live. Discover now