Chương 2 :mày muốn tự xuống hay để anh bế?

2.4K 139 33
                                    

- Nói cho mày biết ,anh ám mày cả đời!

Hắn lại ghé sát tôi hơn,hơi nóng của hắn phả vào gáy tôi làm gương mặt tôi bỗng chốc nóng bừng,tôi biết mặt mình bây giờ thực rất khó coi nhưng cũng phải nói,tôi chẳng nghĩ gì đâu chỉ là do nhột gáy nên nóng mặt thôi ,không có nghĩ gì khác đâu,thật đấy ...

Tôi chẳng nói chẳng rằng đẩy Vũ Đức Hân ra rồi đi thẳng về phòng đóng của rầm cái 

Nóng quá ...

Sao lại nóng thế này cơ chứ ...

Chết tiệt,sao ở gáy tôi lại cứ phảng phất hơi thở của hắn thế này ...

A,tên đáng ghét ấy!

Tôi vừa giận vừa thẹn,chẳng thèm nghĩ gì nhiều nữa nhưng mà ... Các con của tôi,poster của tôi,chữ kí của các anh chồng tôi ,rách hết rồi T____T 

Tôi thề,thù này không trả tôi không phải Lâm Tuệ Anh !!

...

- Mập,xuống ăn cơm!

Tôi đang ngồi tay chống cằm thẩn thơ nghĩ cách trả thù Vũ Đức Hân thì giọng nói chết tiệt của hắn đã lại vọng ra từ bên ngoài,hắn gõ cửa phòng tôi xong cái chẳng thèm nghe tôi đáp đã lại mở cửa ra .

Tôi bực,rất bực . Cái loại bất lịch sự!

- Đến phép lịch sự tối thiểu anh cũng không biết hả? Cút ra ngoài ! 

Hắn dường như chẳng thèm để ý đến việc tôi đuổi,vẫn thản nhiên bước vào,tay ung dung đút túi quần,người dựa cửa rồi nói : 

- Có cái gì của mày là anh chưa nhìn thấy đâu mà phải lịch với chả sự phức tạp ra .Xuống ăn cơm!

Hắn nói đến đây mặt tôi bỗng chốc lại nóng bừng lên . 

Hắn nói không sai,mọi thứ của tôi hắn đều thấy hết rồi,nhưng đó là năm 4 tuổi với 5 tuổi,còn bây giờ nó phải khác rồi,so sánh gì kì vậy chứ? Người ta nghe lại hiểu lầm thì sao ...

Tôi vừa thẹn vừa giận ,tiện tay với luôn lọ xương rồng ở cửa sổ ném về phía hắn rồi gằn từng chữ : - C..Ú..T !!!!!! 

Lọ xương rồng tôi yêu nhất cũng vì thế mà vỡ ...

Tiếc thì tiếc thật nhưng tôi còn bận sĩ diện nên việc đó phải để sau thôi chứ biết sao giờ 

Dường như Vũ Đức Hân cũng biết là hắn trêu hơi quá nên cũng không nói gì nữa,ngược lại còn ngoan ngoãn cúi xuống rất nghiêm túc mà nhặt từng mảnh xứ lại,xong tôi định ngồi xuống nhặt cùng thì bị hắn quát cho giật cả mình mà rụt chân về đúng vị trí cũ,không dám ho he 

 Hắn quát : - Ngồi im đấy ! 

Nói thật chứ đây không phải là lần đầu tiên mà Vũ Đức Hân tức giận đâu nhưng phải nói là từ xưa đến nay hắn vốn là cái tên mặt dày,chỉ có người ta bị hắn chọc cho giận chứ hắn thì chẳng ai chọc được đâu . Lần này đúng là hiếm hoi vô cùng . Tính ra thì tôi thấy gương mặt này của hắn được đúng 3 lần

Lần đầu tiên chính là năm tôi 5 tuổi,lúc đấy tôi với đám trẻ con trong xóm chơi trò vợ chồng,hồi đó trẻ con với lại trong xóm chỉ có tôi với cái Hạnh là con gái nhưng lúc được chọn làm cô dâu thì thằng Minh lại cứ nhất định đòi tôi làm cô dâu của nó . Nói không phải khoe chứ tôi từ nhỏ vốn đã là cái đứa dễ tính,chẳng từ chối ai bao giờ đâu nên nhìn nó năn nỉ cũng tội nên gật đầu luôn .Rồi thằng Minh đội cho tôi cái khăn trắng trong suốt mà các cô dâu hay đội,lúc đấy tôi cũng chẳng biết nó kiếm đâu đâu nên đừng hỏi tôi,xong cái vừa mới '' Nhị bái cao đường '' thì Vũ Đức Hân từ đâu đùng đùng đi đến giật phăng cái khăn trên đầu tôi ném xuống đất,kéo tôi ra phía sau lưng rồi dọa nạt bọn kia : - Đứa nào muốn cưới nó ? Có ngon thì bước lên đây !

[DROP] Ờ,Anh thích mày đấy,rồi sao?Where stories live. Discover now