CHAP 2: MỘT CHÚT CŨNG KHÔNG KHẢ ÁI

4.6K 173 3
                                    

"Lão đại, tối hôm qua bang Thanh Hải mưu phản, đã bị bắt, U Minh điện đang đợi lão đại lên tiếng!" Lê Hiên nói.
"Diệt!" Mộ Vũ Trạch không thèm để ý nói.
"Vâng!" Lê Hiên nói xong, cầm lấy di động phân phó thuộc hạ, ngữ khí cũng là như vậy lạnh lùng "Lão đại nói diệt!"
"Chỉ là một bang Thanh Hải nhỏ nhoi cư nhiên dám mưu phản, muốn chết !" Lê Hiên thản nhiên nói, trong giọng nói lộ vẻ khinh thường.
"Ân, chuyện này cứ như vậy, lại có tiểu bang tiểu phái không biết sống chết muốn phản kháng, không lưu tình diệt !"
"Vâng lão đại!"
"Tốt lắm, đúng thời gian lên lớp, đi thôi!" Mộ Vũ Trạch đứng lên, chỉnh chỉnh cái áo gió màu đen đang mặc trên người, mang kính đi ra ngoài.
"Aiiii!" Lê Hiên nhìn Mộ Vũ Trạch như vậy, không khỏi thở dài, lão đại vẫn là trước sau như một lạnh lùng như thế a.
Trường học vẫn là trước sau như một, thật yên tĩnh, Mộ Vũ Trạch cũng rất là hưởng thụ. Nàng không thích tranh cãi ầm ĩ.
"Xin chào! chúng ta lại gặp nhau rồi !" Hàn Hân Nghiên cười rất không sáng lạn.
Mộ Vũ Trạch nhíu nhíu mày, như thế nào lại là nàng, không thấy!
"Nè, nè nè, người này như thế nào có thể như vậy, thật bất lịch sự a, tôi chào hỏi cô, cô không biết đáp lại a!" Hàn Hân Nghiên bất mãn nói.
"Cùng ai? Cùng cô sao? Tôi không biết cái này quan trọng!" Đáp lại nàng? Thật sự là ăn hơn!
"Cô! khoan khoan, không cho đi......" Hàn Hân Nghiên vừa thấy Mộ Vũ Trạch sắp đi, nàng cuống quít lại chắn trước Mộ Vũ Trạch .
"Tránh ra !"
Ngạch ! hảo lãnh...... Bất quá, cô nói tôi tránh tôi liền tránh? Nói đùa! tôi không tránh!
"Không......"
"Tôi nói lại lần nữa, tránh ra !" Mộ Vũ Trạch có chút không kiên nhẫn .
"Tôi sẽ không......"
Chịu không nổi , Mộ Vũ Trạch cảm giác khóe miệng chính mình có chút run rẩy,"Hiên, đem nàng ra ngoài cho ta!"
"Vâng!"
"Ai, ai, ai! cô muốn làm gì, a a, buông tay, buông tay, buông tay, nếu không buông tôi nói anh tội phi lễ! a a, phi lễ a phi lễ a !" Hàn Hân Nghiên quả thật hét lên.
Lê Hiên chịu không nổi.Tay không buông cũng không nói gì nhìn Mộ Vũ Trạch "Lão đại......"
Mộ Vũ Trạch cảm giác nữ nhân này muốn chết! rõ ràng cô ta cản đường mình, hảo, cô đã muốn, tôi liền cho cô.
Mộ Vũ Trạch khóe miệng gợi lên một ý cười, chậm rãi đi đến trước mặt Hàn Hân Nghiên, tay phải ôm vòng eo mảnh khảnh, liền đem người kia giam ở trong lòng, dáng người không sai nha! (mỹ nhân kế a)
"Cô muốn khiêu chiến cực hạn của tôi? Ân?" Từ ân kia thổi tới bên tai Hàn Hân Nghiên, cực độ dụ hoặc. Hàn Hân Nghiên, bên tai một trận nóng lên, tâm lại đông đông đông không ngừng. Thật sự là yêu nghiệt !
"Tôi, tôi, không có......" Hàn Hân Nghiên khẩn trương nói.
"Không có? Cô không phải muốn sao? Chúng ta đây tìm chỗ kích thích!" Dứt lời, Mộ Vũ Trạch một tay lấy quần áo Hàn Hân Nghiên cởi xuống.
"A!! Cô cô cô......" Hàn Hân Nghiên vẻ mặt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay khẩn trương
Lê Hiên vừa thấy, lập tức xoay người, bên tai là Mộ Vũ Trạch từng đợt âm thanh dụ hoặc "Nữ nhân, làn da cô thật tốt a, như thế nào? Tim đập nhanh như vậy? Cấp tốc không kịp đợi sao...... Ân?"
Chỉ là càng nghe càng khiến cho Lê Hiên cảm giác chịu không nổi, lão đại chú ý tốt xấu, còn có người đó, tôi là hài tử thuần khiết a! chịu không nổi , chịu không nổi , Lê Hiên đến cực hạn "Lão, lão đại, tôi, tôi đi trước, người, người tiếp tục !" Nói xong lập tức chạy như điên! (cưng hết sức)
Mộ Vũ Trạch giống như không có nghe, tiếp tục dụ hoặc với Hàn Hân Nghiên "Nữ nhân, tai cô thực mẫn cảm a" Nói xong, còn đem tay phải từ dưới lên trên! lại chậm rãi đi xuống......
" Cô...cô..cô vô sỉ" Hàn Hân Nghiên chịu không nổi bị nhục nhã như vậy, một cái tát hướng tới ai kia......
Mộ Vũ Trạch bắt được tay Hàn Hân Nghiên, lạnh lùng nói "Nếu chịu không nổi, vậy đừng nữa trêu chọc tôi, tôi nói rồi, tôi không phải người cô có thể trêu chọc!"
"Tôi, tôi...... Tôi không có......" Hàn Hân Nghiên không thừa nhận nói.
"Không có?......" tay bỗng siết chặt
"A !" Hàn Hân Nghiên đau kêu lên," người này, như thế nào một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không biết, như vậy thật bạo lực, ai chịu được a !"
Một câu, như là phạm điều cấm kỵ, Mộ Vũ Trạch mạnh mẽ vung tay lên, Hàn Hân Nghiên thiếu chút nữa bị đánh bay đi.
"Cô!......" Vừa định oán giận vài câu, nhưng là vừa thấy bộ dáng Mộ Vũ Trạch, muốn nói lại nói không được.
Mộ Vũ Trạch cắn răng, hai mắt âm ngoan nhìn cả người đều tản mát ra một loại âm trầm hơi thở "Chịu không nổi, chịu không nổi......"
"Cô......cô làm sao vậy?"
"Ai hiếm lạ các người chịu được, tôi không hiếm lạ, một chút cũng không hiếm lạ, nữ nhân các ngươi đều giống nhau, bội bạc, hạ lưu !" Mộ Vũ Trạch hai mắt âm ngoan nhìn Hàn Hân Nghiên, trong mắt lộ ra thật sâu âm ngoan, tuyệt vọng? Bi thương? Đây là có chuyện gì?
Hàn Hân Nghiên ngẩn người, vì cái gì trong mắt của nàng bi ai như vậy? tuyệt vọng như vậy? Nàng vậy như, khiến lòng Hàn Hân Nghiên tê rần, gắt gao nhói lên, thay nàng đau lòng, nàng không phải có tiền có quyền sao, nàng hoàn mỹ như vậy còn có chuyện gì có thể làm nàng tuyệt vọng đau thương đến vậy?
Kìm lòng không đậu , Hàn Hân Nghiên đi đến trước mặt Mộ Vũ Trạch, nhẹ nhành ôm eo Mộ Vũ Trạch, ôn nhu nói "Đứa ngốc, cô không phải cũng là nữ nhân sao, như thế nào có thể nói như vậy với nữ nhân? Còn có, cô đừng đem tôi xem thành như vậy, tôi cũng không phải là như cô nói, tôi là thực lòng thích cô, chỉ cần là tôi thích tôi liền theo đuổicô, cho nên...... Cô không thể quơ đũa cả nắm như thế !Cô không hiếm lạ, tôi hiếm lạ, tôi hiếm lạ cô, không cần bi thương như thế nữa, như vậy cô khiến tôi rất đau lòng a......"
Mộ Vũ Trạch không nói gì, cứ như vậy im lặng cho nàng ôm, nàng nói nàng hiếm lạ mình, nàng còn nói nàng hiếm lạ mình? Nữ nhân đều là yêu vì tiền sao, không giống như nữ nhân trước kia là vì địa vị cùng tiền tài mới nói yêu mình sao, nhưng vì cái gì nàng nói ra, chính mình lại cảm giác thực ấm áp? Rõ ràng biết chính mình nên là hung hăng đẩy nàng ra, sau đó lại trừng phạt nàng, rõ ràng mới gặp mặt vài lần, còn luôn trêu chọc chính mình, rõ ràng tính cách như vậy làm người ta khó chịu, rõ ràng, rõ ràng...... Cái ôm của nàng thật sự rất ấm áp! (động lòng rồi)
Mộ Vũ Trạch khó có được tâm tình như vậy, thật khó!
Thật lâu không có động tĩnh gì, Hàn Hân Nghiên nghĩ đến nàng làm sao vậy "Uy, cô làm sao vậy, có khỏe không? Đều nói tôi hiếm lạ cô, cùng lắm thì về sau không có người muốn cô tôi liền muốn cô a!"
Mộ Vũ Trạch thế này mới mạnh mẽ sửng sốt, đẩy ra nàng, mặt có đôi chút hồng, xấu hổ "Ai, ai muốn cô hiếm lạ, tôi không cần, hơn nữa rất nhiều người muốn tôi, cũng không tới phiên cô đâu!"
"Không được, tôi đã nói, tôi muốn cô, chỉ có thể là tôi muốn cô, người khác mơ tưởng, cô nghĩ tôi sẽ để yên?" Nàng vừa mới có phải hay không mặt đỏ? Nàng cư nhiên cũng sẽ mặt đỏ? Không phải đâu, khó có được như vậy thật khả ái!! ha ha ha ( bá đạo thụ J)
Hiện tại vừa thấy nữ nhân này, kỳ thật nữ nhân này ra vẻ cũng không kém, nói đúng là lời nói người này có chút khó chịu " tránh xa tôi một chút, đã nói đừng trêu chọc tôi, tôi không phải người cô có thể trêu chọc!" (biết rồi khổ lắm nói mãi) Mộ Vũ Trạch thế này mới khôi phục lại ngữ khí lạnh lùng, như chuyện vừa rồi hết thảy cũng chưa từng phát sinh, không khỏi làm Hàn Hân Nghiên cảm thán "Người này, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách! có thể đi diễn kinh kịch ".
"Được rồi, được rồi, tôi tránh xa cô một chút vậy" Nói xong, Hàn Hân Nghiên thật đúng lui lại mấy bước, thế này mới cười hì hì nói "cô xem, tôi tránh xa rồi đó"
Mộ Vũ Trạch quả thực không nói gì ! nữ nhân này......
Không định lại tiếp tục dây dưa, vừa rồi thực mất mặt, Mộ Vũ Trạch xoay người muốn đi.
"Ai, ai, ai, cái kia, chờ một chút, chờ một chút!" Hàn Hân Nghiên cuống quít nắm quần áo Mộ Vũ Trạch.
"Buông tay !" Mộ Vũ Trạch lạnh lùng nói, nàng ghét có người đụng vào nàng.
"Cái kia, cô phải trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã, tôi sẽ buông ......" Hàn Hân Nghiên cười hì hì nói.
Mộ Vũ Trạch nhìn Hàn Hân Nghiên không nói, tỏ vẻ cam chịu(thê nô chính gốc), chỉ là nhăn mày tỏ vẻ nàng không kiên nhẫn.
"Cái kia...... thứ nhất,cô bình thường thích ăn cái gì a? món gì? canh gì? Còn có, cô bình thường thích làm cái gì? Là đọc sách? Hay chơi game? Còn có còn có,cô bình thường thích đi nơi nào a? Còn có còn có......"
"Đủ!" Mộ Vũ Trạch không kiên nhẫn quát lạnh một tiếng, đem Hàn Hân Nghiên đầy mặt nhiệt tình đả kích triệt để.
" Cô có ý gì ?" Mộ Vũ Trạch híp mắt, điều tra nàng? Lá gan rất lớn a (vơn cưng cứ ảo tưởng đi)
"Ngạch, không, không có ý tứ gì a, chỉ nghĩ là biết thôi!" Hàn Hân Nghiên mặt tươi cười. Nụ cười rất không thành thật.

"Nga? Phải không, lá gan rất lớn a, muốn tìm hiểu tôi? Vậy cô muốn tìm hiểu tôi cái gì?" Ngữ khí lãnh của Mộ Vũ Trạch có tăng chứ không giảm.
Cũng không biết là Hàn Hân Nghiên ngu ngốc hay là thật sự không sợ chết, cười ha hả nói "Đúng vậy, đúng vậy, cô trả lời vấn đề của tôi a, tôi cái gì cũng muốn biết a !" (điếc ko sợ súng)
"......" Mộ Vũ Trạch lạnh lùng nhìn Hàn Hân Nghiên không nói lời nào, mà Hàn Hân Nghiên như trước đưa mắt chờ mong nhìn Mộ Vũ Trạch......
"Muốn tìm hiểu tôi ,cô nằm mơ đi......" Mộ Vũ Trạch bỏ lại một câu, xoay người bước đi.
"Nha, nha, nha...... Không phải đâu, cô, người này thế nào lại như vậy, tốt xấu gì tôi cũng vừa mới an ủi cô không phải sao!" Hàn Hân Nghiên vừa dứt lời, trước mặt lại đột nhiên bay tới một vật không biết rõ là vật gì, Hàn Hân Nghiên theo bản năng có cảm giác nguy hiểm, vội vàng né, trên vách tường cư nhiên lại có cái đó, là một viên gạch nhỏ?? Lực thật là khủng khiếp! Hàn Hân Nghiên đổ hấp một hơi, may mắn may mắn lúc ấy có tránh ra, bằng không, bằng không...... Nhìn thật sâu, Hàn Hân Nghiên cảm giác theo đáy lòng toát ra mồ hôi lạnh.
Vừa định quát lớn nói như vậy rất nguy hiểm, tức thì nghe Mộ Vũ Trạch phát ra âm thanh dưới mấy chục độ "Cô nếu nói thêm một câu nào nữa, tôi liền đem miệng cô khâu lại...... Cô có gan liền thử cho tôi xem xem!"
Hàn Hân Nghiên rùng mình một cái, thật sự rất khủng bố......
Người này thật sự là một chút cũng không khả ái......
Bất quá, so với bộ dáng tuyệt vọng của nàng, mình vẫn là thích xem bộ dáng khí phách này của nàng......
Hàn Hân Nghiên không tự giác nở nụ cười...... Thực vui vẻ...... Bởi vì, cảm giác nàng đã tiến gần đến Mộ Vũ Trạch thêm một bước......
Tác giả có lời muốn nói: Văn là không định kỳ đổi mới ..... nói không chừng là cả đêm thêm mấy chương, cũng nói không chừng là vài ngày mấy chương, dù sao là không cố định, như vậy ta sẽ có nhiều hơn thời gian đi chơi, ta nghĩ tốt nhất nên nói ra ra cho các ngươi biết đi......

Tuyệt sủng phu nhân của ta (BTTT) (EDIT)Where stories live. Discover now