CHƯƠNG 3

350 9 0
                                    

Đêm nay, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn tới đúng hẹn chờ Ngôn Tây Thành.

Ngồi đợi một lúc sau, lại thủy chung chưa thấy Ngôn Tây Thành đâu.

Tuy rằng luôn an ủi chính mình không có việc gì, nhưng thâm tâm của Đoạn Thuấn Kiệt vẫn luôn sợ hãi. Miên man suy nghĩ sợ Ngôn Tây Thành gặp nguy hiểm, hắn càng nghĩ thì càng thấy loạn, cơ hồ đã sắp chịu không được.

Tuy chỉ là bằng hữu mới gặp mặt, nhưng nét đẹp của Ngôn Tây Thành cùng với vẻ thần bí của y đã chiếm hết tâm tư của hắn, làm cho Đoạn Thuấn Kiệt ngày càng sợ mình sẽ chiếm đắm vào mối duyên phận này.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, Ngôn Tây Thành mới vội vàng chạy tới.

"Thực xin lỗi, ta có công việc nên đã tới trễ, đã làm cho Đoạn huynh đợi lâu." Ngôn Tây Thành vừa đến liền vội giải thích, thậm chí không kịp dùng ống tay áo lâu mồ hôi.

"Không quan hệ, dù gì ta cũng đến trễ, đợi không bao lâu. . . . . . ." Đoạn Thuấn Kiệt làm bộ thần thái thoải mái, trong lòng âm thầm thở nhẹ ra, không khỏi cười nhạo chính mình chỉ đợi một lát đã suy nghĩ miên man.

"Chúng ta đi thôi." Ngôn Tây Thành ổn định lại, lấy tay cầm lồng đèn chỉ hướng cho đối phương.

"Đi? Đi nơi nào?" Hoàn tòan yên lòng, Đoạn Thuấn Kiệt làm vẻ mặt ngơ ngác.

Ngôn Tây Thành không nhịn được nở nụ cười. "Ngốc tử, không phải đã nói đến nhà ta sao!"

"Nga...." Bị mắng, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn ngây ngốc gật gật đầu, đi theo phía sau Ngôn Tây Thành.

Đi tới đi tới, Ngôn Tây Thành bỗng nhiên quay đầu lại ảm đạm cười: "Thuấn Kiệt, ngươi đêm nay đến nhà ta ở đi được không? Dù sao vẫn còn phòng trống."

"Như vậy không phải sẽ làm phiền ngươi sao? Vẫn là không cần đi. . . . ." Đoạn Thuấn Kiệt tuy rằng cũng muốn cùng y một chỗ, nhưng dù sao trong người vẫn còn công vụ, không thể không có chút do dự.

"Không có gì phiền toái, dù sao bây giờ ở nhà cũng chỉ có mình ta." Ngôn Tây Thành cũng rất nhiệt tình mời hắn ở lại.

Thấy Đoạn Thuấn Kiệt vẫn còn do dự, Ngôn Tây Thành nở nụ cười: "Chẳng lẽ ngươi không dám ngủ một mình? Vậy hai ta cùng nhau ngủ."

"A, không, không, không! Thật sự không cần!" Đoạn Thuấn Kiệt đại quẫn, vội vàng cự tuyệt.

Nhìn thấy Ngôn Tây Thành tươi cười bỡn cợt, Đoạn Thuấn Kiệt mới biết mình lại bị trêu đùa, không tự chủ được mặt nhất thời đỏ lên.

"Tây Thành ngươi thật sự là...." Khẩu khí nén giận, trong lòng cũng có chút ngọt ngào.

Cứ như vậy đi theo phía sau Ngôn Tây Thành, trước mắt liền xuất hiện một biệt viện.

"Kia đó là nơi ở của ta." Biểu tình Ngôn Tây Thành thản nhiên chỉ biệt viện trước mắt.

"Ngươi thật sự ở nơi này!" Theo sau Ngôn Tây Thành xuyên qua biệt viện, Đoạn Thuấn Kiệt hết nhìn đông rồi lại nhìn tây không ngừng cảm thán.

Nhìn vẻ mặt tán thưởng của hắn, Ngôn Tây Thành có chút buồn cười —— y sai người tìm một ngôi nhà cho mình, tìm một hồi mới tìm ra được biệt viện này khiến y vừa ý nhất, vốn nơi đây chính là biệt viện có người ở, nhưng vì chiến tranh đã chạy loạn, nơi này hoang vu đến không chịu nổi, y cơ hồ phải dùng quyền lực sai binh lính làm sạch.

[ĐM] Khuynh Quốc Anh HùngWhere stories live. Discover now