Chương 3

60 1 0
                                    

Sau khi Thư Nhan tiến vào bộ văn thể, thuận lý thành chương trở thành người hầu nhỏ của Từ Tư Nhiên.
Lúc đi làm, anh đi tới đâu thì cô đi tới đó, rất nhanh cả bộ văn thể đều biết cô, những người biết rõ Từ Tư Nhiên trong hội học sinh đều quen nhìn thấy cô, cảm giác tồn tại rất cao.
Hai người phối hợp ăn ý, càng tiếp xúc nhiều, quan hệ cũng ngày càng thân thiết hơn.
Có lẽ, trong lúc vô tình đã cắm rễ dưới đáy lòng, tùy thời đều có thể đội đất nảy mầm lên.
Tiệc tối mừng năm mới thì đa số học sinh của khoa Toán đều rất sôi nổi.
Ca hát, khiêu vũ, làm vằn thắn, năm nhất và năm hai rất thân thiết, chỉ kém xác nhập vào làm một mà thôi.
Thư Nhan và Từ Tư Nhiên cũng chơi rất vui vẻ.
“Anh xem này, con thỏ.” Thư Nhan nắm thành mặt, dùm thêm hai cái tai, chính giữ đút bánh nhân thịt, tròn vo, béo ú: “Trắng bóng, đáng yêu.”
“Ừ, đáng yêu.” Từ Tư Nhiên rất phối hợp khen một câu, nghiêm túc vê sủi cảo trong tay, nhét đầy nhân bánh vào, sau đó vuốt nước viên lại: “Kim nguyên bảo, nhìn cũng tốt chứ.”
“Ưm..” Vẻ mặt Thư Nhan không cách nào hình dung nổi, một lúc sau mới nói một câu: “… Vỏ sắp bị nứt.”
Vừa dứt lời thì sủi cảo trong tay anh nứt ra.
Thư nhan: “Ha ha ha ha ——”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Từ Tư Nhiên thì cô cười không khép miệng được.
Từ Tư Nhiên thả viên sủi cảo bị vỡ, ngón trỏ dính bột, nhân lúc Thư Nhan không để ý, khẽ quệt qua chóp mũi cô.
Thư Nhan: “…!!!”
“Con mèo nhỏ.” Từ Tư Nhiên hừ một tiếng: “Ai bảo em cười anh.”
Thư Nhan đỏ mặt, cô cảm thấy động tác của hai người hình như hơi thân mật một chút.
Cô nói quanh co: “… Anh xấu lắm!”
“Như thế nào là xấu lắm hả?”
“Nặn không tốt thì vẽ bột mì lên mặt em!”
“Chúng ta so lại lần nữa, anh cam đoan sẽ không bắt nạt em.”
Thư Nhan phồng má, nhìn chằm chằm vào anh, không nói lời nào.
Từ Tư Nhiên mất tự nhiên dời mắt: “Sao thế?”
Thư Nhan đột nhiên vươn tay, đỏ mặt bôi lên gò má anh.
“…”
Từ Tư Nhiên sửng sốt vài giây, lúc sau mới nhận ra.
“Được lắm Thư Nhan! Em cũng học xấu!”
Hai người đùa giỡn như đứa trẻ, Từ Như Nhiên lén xuống nước, làm bộ như bị ‘chế phục’ rồi.
Thư Nhan hài lòng trát bột lên mặt anh, khuôn mặt hồng hồng, khóe miệng khẽ cong lên.
Tiếng nhạc xung quanh ngừng bặt.
Hai người cùng dừng lại, nghe được tiếng vỗ microphone nhẹ nhẹ, một lát sau, một khúc nhạc dạo được đăng lên.
Khi giọng nam vừa vang lên thì Thư Nhan ngarnanguoiwf.
“Ai vậy? Hát hay quá.” Có học sinh nhỏ giọng nghị luận.
“Ca sĩ quán quân của năm trước, là sinh viên năm 3 của hệ chúng ta.”
“Không hổ là nam thần, vẫn hay như vậy.”
Thư Nhan nghe rất nhập tâm.
“Ngày đó anh cho em nghe bài hát này.” Từ Tư Nhiên nghe hai phút, vào lúc nhạc dạo thì đột nhiên nói ra.
“Anh còn nhớ rõ sao?” Cô thốt ra.
Từ Tư Nhiên khẽ giật mình, lập tức cười nói: “Đương nhiên là nhớ rõ, em nghĩ rằng anh và em đã quên sao?”
Giai đoạn tâm trạng Thư Nhan xuống thấp nhất của cấp 3, ngày đó cũng là ngày đầu tiên cô nói chuyện nhiều với anh.
Ngoài cửa sổ từng giọt mưa rơi tí tách, đèn đường mờ nhạt, trong góc nhỏ của xe bus, chàng trai và cô gái mỗi người đeo một ống tai nghe, yên lặng kéo gần lại khoảng cách.
Thư Nhan nghĩ, thật ra nếu có quên thì cũng là bình thường, chỉ là cô không quên được mà thôi.
Chẳng biết tại sao, khúc nhạc dạo vừa vang lên thì không cần suy nghĩ lâu cô đã lập tức nhớ ra.
Cô rất vui vì anh cũng nhớ rõ bài hát này.
Đi học đại học cũng không có nhiều hạn chế nghiêm khắc, muốn lên lớp cũng có thể lên, một ít lớp phụ lại càng tự do, được gọi là tùy ý học.
Mười phút trước Từ Tư Nhiên lên lớp, sau đó không ngừng nhìn về cửa sau.
Thẩm Thanh Dương phất phất tay trước mặt anh: “Làm cái gì thế, nhìn đôi mắt trông mong của cậu kìa, đợi bạn gái à?”
“Cái gì, cái gì!” Mọi người hưng phấn: “Đóa hoa của hệ có bạn gái sao?!”
“A, không phải đã có từ lâu rồi sao?” Có người chen vào: “Mỹ nữ bên cạnh nhóm trưởng, cả ngày đều đi theo.”
Ánh mắt nam sinh sáng ngời.
Khóe miệng nữ sinh xịu xuống.
Từ Tư Nhiên không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhìn thấy Thư Nhan tiến đến thì mới đứng lên vẫy vẫy tay.
“Ơ kìa, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo —— ha, tại sao lại là cô bé đó!” Thẩm Thanh Dương vỗ tay một cái, nhìn thấy Thư Nhan đến gần thì nhanh chóng ngậm miệng lại.
Thư Nhan ngồi vào bên cạnh Từ Tư Nhiên, hồn nhiên chưa phát giác những ánh mắt nóng rực xung quanh.
Từ Tư Nhiên thấy cô đặt đồ dùng lên bàn thì nhíu mày: “Còn mang cả laptop sao, em nghiêm túc muốn học thế à?”
Thư Nhan trịnh trọng gật đầu: “Vâng.”
“Cố gắng lên.” Anh nói: “Lúc nào cũng có thể hỏi anh.”
Mọi người: “…”
Giáo sư phục biến hàm số là một trong những thầy giáo được hoan nghênh nhất khoa Toán, mặc dù lớn tuổi nhưng nói chuyện khôi hài hóm hỉnh, không khác các học sinh, giảng bài dễ hiểu, thỉnh thoảng còn có vài tiết mục ngắn.
“A, Từ Tư Nhiên.” Ông vừa giảng hết một ví dụ mẫu, liếc về phía học trò đắc ý của mình, đang nghiêm túc nhìn laptop của một cô bé, còn duỗi ngón tay chỉ vào một chỗ, lặng lẽ nói gì đó.
“Bạn học nữ bên cạnh em, hình như tôi chưa thấy bao giờ.”
Thư Nhan ngẩng đầu: “… Giáo sư, em là sinh viên năm nhất.”
“A? Năm nhất sao có thể đến nghe tiết của tôi?”
“Bởi vì thanh danh của thầy truyền xa, cô bé rất muốn tự mình thử nghiệm.” Từ Tư Nhiên cười nói: “Không phải lần trước thầy còn nói, hi vọng có nhiều người tới nghe giảng sao, không phải là giờ đã tới rồi đó thôi.”
Thư Nhan xấu hổ cười cười với giáo sư.
Giáo sư cũng cười, tay vỗ vỗ bụng bia của mình, vui mừng cảm thán: “Tuổi trẻ thật tốt, còn có thể đi học cùng một phòng với người trong lòng.”
Người trong lòng?
Khuôn mặt Thư Nhan đỏ lên.
Từ Tư Nhiên vui vẻ chống đầu, mặc cho bạn học cười vang nhưng không có ý định giải thích.
Thư Nhan biết lúc này làm sáng tỏ cũng không thích hợp, chỉ là có chút tò mò nho nhỏ.
Cô ở trong lòng anh, với anh mà nói, rốt cuộc có mấy phần thích?
Sinh viên năm nhất mỗi sáng sớm đều phải chạy bộ, phải có con dấu cá nhân, không phải nguyên nhân đặc thù thì không được vắng họp, hội học sinh sẽ phái người kiểm tra.
Loại việc của bộ kiểm tra kỷ luật không tới phiên bộ văn thể lo, bởi vậy Thư Nhan không thoát khỏi vận mệnh phải chạy bộ.
Vừa vào đông thì cả người cũng lười biếng đi, Thư Nhân quen thuộc chuyện của bộ văn thể, mỗi ngày đều đi theo Từ Tư Nhiên chạy đông chạy tây, sáng sớm cũng phải chạy, đúng là không dễ.
Tới gần cuối kỳ thi, Thư Nhan vừa phải học vừa phải làm, rốt cuộc cô không nhịn được nữa.
“Thư Nhan, cậu vẫn chưa chịu dậy à?” Bạn cùng phòng vừa mặc áo khoác, vừa gọi cô: “Sắp tới giờ rồi.”

Một Năm Để Theo ĐuổiWhere stories live. Discover now