chương 4 + chương5

647 35 11
                                    

EDIT BY ZUUBEAN

Chương 4: Rời đi

Ngóng về nơi xa xăm , Ngọc Vân Y tinh thần ngóng trông mà lại mê man.

Nếu có một ngày hắn ly nơi này,hắn lại nên đi nơi nào?

"Ca ca?" Ngọc Thủy Phong thấy hắn đờ ra, liễm liễm lông mày, kéo hắn đi ra ngoài, "Nếu nhớ ta, vậy ta mang ngươi đi ra ngoài!"

"Thủy Phong! Vẫn là không được được." Ngọc Vân Y muốn hất tay của hắn ra, cũng không phải sợ, hắn chỉ không muốn bởi vì hắn mà y cùng người nhà làm khó dễ.

"Sợ cái gì!" Ngọc Thủy Phong hít một mạch, "Ca ca, lúc nào ngươi mới có thể chân chính nói cho ta biết ngươi muốn gì?"

"Ta chỉ cần cùng với Thủy Phong liền rất vui vẻ!" Ngọc Vân Y cười nhạt, đem hắn đặt tại phía trước cửa sổ ngồi xuống, nói rằng, "Ngọc gia đã vứt bỏ ta, ta đối với nó cũng không có lưu luyến, chỉ là ngươi... Nếu là không có ngươi, ta đã sớm rời đi."

"Ngươi không thể đi!" Ngọc Thủy Phong cầm lấy tay hắn , cảm thấy vẻ mặt hắn không giống nói chuyện cười, nhất thời sốt sắng lên , "Ca ca, ngươi đã nói muốn cùng ta vĩnh viễn ở cùng nhau, ngươi không thể nuốt lời!"

Ngọc Vân Y sờ sờ hắn đầu, "Thủy Phong..."

Kỳ thực hắn rất muốn nói, hắn không phải thật sự lãnh đạm tất cả, hắn cũng sẽ oán, hắn cũng sẽ hận. Oán từ lâu theo gió mà biến mất, mà hận dường như vừa mới bắt đầu. Có thể mỗi lần nhìn thấy Thủy Phong, hắn đều là mâu thuẫn, nếu hắn thật sự hận, đem nước gió đặt nơi nào?

"Ca ca..." Thấy ánh mắt của hắn nhìn đi đâu, Ngọc Thủy Phong ôm lấy hắn, bá đạo lại mang tia cầu xin nói rằng, "Ta mặc kệ! Nói chung ngươi đáp ứng ta rồi, nếu là ngươi rời đi, bất luận chân trời góc biển ta cũng sẽ đưa ngươi tìm về, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Thực đúng là hài tử..." Ngọc Vân Y cười nhạt một tiếng, nhưng bởi vì lời nói của hắn trái tim hơi run rẩy, ấm áp vung lên một vệt thương tiếc, sâu sắc thỏa mãn.

"Ta không phải hài tử, ta..." Cắn vào môi dưới, Ngọc Thủy Phong hút mạnh một một ngụm khí ngăn chặn lòng rộn ràng, thôi! Liền nhịn thêm!

"Ngày hôm nay muốn đi chưa?" ánh mắt lướt qua hàng lông mày của hắn, lần đầu tiên phát hiện hắn đúng là lớn rồi, đã có anh khí của nam tử

"Phải! Cha để ta làm thêm một số việc để mài giũa, vì lẽ đó chuyện làm ăn ta nhất định phải đi đàm luận." Ngọc Thủy Phong tới gần trong lồng ngực của y, nghe mùi vị quen thuộc, sâu sắc hít một cái.

Đảo mắt gã sai vặt đi tới cửa của Phù Vân Uyển, hẳn là đến thúc dục Ngọc Thủy Phong đến lúc phải đi.

"Ngươi nên đi ." Ngọc Vân Y nhắc nhở.

"Ca ca, nếu nàng lại đánh ngươi, nhớ tới..." Ngọc Thủy Phong nói một trận dong dài trước khi rời đi(ta chém•●•)

"Ca ca biết rồi, Thủy Phong không cần lo lắng." Thấy hắn lại muốn nói , Ngọc Vân Y cười cười, tóm lại là mẹ con, sợ nàng bị thương cũng là lẽ thường.

Tù sủng - Luyến Thất ThấtWhere stories live. Discover now