Phần 4

9K 126 0
                                    

  Nhớ anh nghĩ đến ngẩn người Cho dù anh ngay bên cạnh Mới nếm thử tình yêu trái tim luôn cảm giác thấp thỏm...... Lê Tiểu Tiểu cảm giác mình như một con ngốc, người đàn ông này biểu hiện, hành động và thái độ, không có giống như trong kế hoạch cuả cô, rốt cuộc là cô tính toán sai , hay là cô đã đánh giá thấp năng lực cuả khối băng này Trải qua gần một tháng làm việc chung, cô phát hiện ra hắn không phải là không có năng lực, cũng không phải đối với phụ nữ không có hứng thú, mà là ── hắn rất kén chọn! Mặc kệ cái dạng phụ nữ gì xuất hiện ở trước mặt của hắn, hắn luôn biểu hiện cực kỳ lãnh khốc và lạnh lùng, trừ lúc đi xã giao hay đi phòng tập thể thao, làm việc xong hắn trực tiếp về nhà, làm cho Lê Tiểu Tiểu bắt đầu hoài nghi, có phải hắn dấu một thiếu nữ xinh đẹp trong nhà ?

Bệnh đa nghi nổi lên, Lê Tiểu Tiểu rốt cục nhịn không được bỏ một ngày theo dõi hắn. Không có biện pháp, từ khi hai người hôn môi tới nay quan hệ vốn không tiến thêm bước nào. Nguyên nhân là trợ lý đặc biệt của tổng tài thật không phải là người nhàn rỗi ! Mỗi ngày chẳng những sắp xếp lịch trình, còn phải giúp hắn xử lý công văn, nghe điện thoại, nên chẳng có thời gian cùng hắn nói chuyện yêu đương? Lúc trước cô nghĩ đến là đẹp! Những tưởng trở thành trợ lý đặc biệt của hắn, có thể mỗi ngày uống trà, chân bắt chéo đọc tạp chí tìm kiếm kim chủ, kết quả cô căn bản là không có cái số kia. Phải nói là, Viên Hách Hàn căn bản khinh thường việc có một phế vật trong công ty hắn, bởi vì hắn quan niệm luôn luôn không chuyển biến, công sự chính là công. Hơn nữa đối với năng lực của cô, hắn còn xem xét hồi lâu, cho đến khi biểu hiện của cô làm cho hắn cảm thấy biết tròn biết méo, hắn mới giữ cô lại bên người, bằng không cô sớm đã bị đuổi ra khỏi công ty rồi! Hắn quả nhiên là thương nhân chính hiệu , chuyện gì đều nghĩ sâu tính kỹ. Lê Tiểu Tiểu thật vất vả điều tra ra chổ ở của Viên Hách Hàn. Là một khu chung cư cao cấp cách công ty không xa, vòng qua mấy con phố đã đến. Cô như một tên trộm, vụng trộm đi theo hắn phía sau, nhưng mới đến cửa phòng đã bị hắn phát hiện. Kỳ thật Lê Tiểu Tiểu sứt sẹo theo dõi Viên Hách Hàn, khi hắn vừa đi ra khỏi công ty liền phát hiện, chỉ là hắn không vạch trần, làm cho Lê Tiểu Tiểu bám theo một đoạn, không nghĩ tới cô thật đúng là theo hắn tới bên ngoài chung cư. " Tôi có thể nói, đây là duyên phận hay vô tình gặp gỡ?" Viên Hách Hàn nâng mi, một tay nhấc túi công văn, một tay đút túi quần. Lê Tiểu Tiểu đáng yêu lè cái lưỡi phấn nộn ra, hai vai nhún nhún:" Dù sao cũng không lừa được anh! Kỳ thật là em theo dõi anh." Hắn căn bản là lão hồ ly, cái gì cũng đều chạy không khỏi pháp nhãn của hắn, hơn nữa hắn luôn không nói toẹt ra, làm cho cô cứ dẫm chân tại chỗ mò mẫm bận rộn. Cho nên cô thay đổi kế hoạch, cho dù bị hắn bắt quả tang cũng hào phóng thừa nhận. Xem Lê Tiểu Tiểu di theo dõi người khác còn nắm theo túi xách, còn tỏ ra bộ dáng đúng lý hợp tình, khiến Viên Hách Hàn rất muốn bật cười.

" Cô theo dõi tôi là có ý đồ gì?" Hắn hơi hơi gợi tươi cười, vừa thấy được cô gái nhỏ lộn xộn này , hắn cảm thấy tâm tình tốt lên. Hơn nữa, hắn cố ý biểu hiện ra đối với cô không có hứng thú , chỉ là vì nhìn xem cô sẽ tung ra quái chiêu gì. Quả nhiên, hôm nay sẽ dùng chiêu thức hạng bét này – theo dõi. Bên đầu, trên mặt có biểu tình khó xử, nhưng vẫn là ép mình biểu hiện ra bộ dáng thực kiêu ngạo:" Thích một người, sẽ muốn biết tất cả mọi thứ của người đó. Cho nên em vì anh, điều tra hết thảy mọi thứ về anh !" Đáp án của cô thực buồn cười, hơn nữa tràn ngập tính trẻ con, nhưng là hắn cũng không có bực mình cô không quang minh đi điều tra hết thảy về hắn. " Vậy kế tiếp cô định sẽ làm như thế nào đây?" Hắn cảm thấy cực kỳ thú vị, mỗi khi Lê Tiểu Tiểu thực thi kế hoạch được nửa thì sẽ bị hắn đánh gãy. Trong đầu Lê Tiểu Tiểu, thật vô cùng dụng tâm mà nghĩ , sau đó ngước mắt nhìn hắn, cười mị mị trả lời:" Anh hẳn là người có phép lịch sự , vậy mời em vào trong nhà của anh ngồi một chút" " phốc" . Hắn nhịn không được cười ra tiếng, phản ứng của cô quả nhiên hơn xa so với những người khác, thậm chí có thể nói có sáng ý hơn. " Cười cái gì?" Lê Tiểu Tiểu nhịn không được chu cái miệng nhỏ nhắn:" Em nói thật. Anh sẽ không phải nhỏ mọn như vậy chứ. Mời em vào nhà anh uống chén trà cũng không được?" " Tôi đâu có nói không được". Hắn khẽ thở dài một cái:" Cô đúng chỉ là muốn đến nhà của tôi uống chén trà?"

Cô thắng rồi đấy:" Bằng không anh còn sợ em ăn anh sao?" Cô nhịn không được hừ khí, người đàn ông này thực dài dòng, rốt cuộc có muốn cho cô đi vào nhà hắn dò thám tình hình kẻ địch không đây? " Hoan nghênh". Hắn không lải nhải xui khiến nữa, lần đầu để cho phụ nữ đi vào căn hộ của hắn. Nói cách khác, lần đâu tiên phá lệ đem con gái về nhà, mà Lê Tiểu Tiểu chính chính là cô nàng đặc biệt này .... "Oa!"Lê Tiểu Tiểu đi vào căn hộ, hai mắt lập tức sáng ngời. Căn hộ hắn thực sạch sẽ, tuy rằng không lớn, nhưng mà trang hoàng tráng lệ, làm cho người ta nghĩ là đi nhầm 'phòng cao cấp dành cho tổng thống'. Phòng khách đặt các thiết bị cao cấp, phối hợp sô pha da trâu màu đen thượng đẳng. " Muốn uống cái gì?" Viên Hách Hàn cởi áo khoác tây trang trên người.

" Gì cũng được". Lê Tiểu Tiểu thuận miệng đáp, hai tròng mắt di chuyển quang sát chung quanh. Cô đông nhìn, tây xem, cuối cùng lại chạy vào phòng tắm xem xét, bót đánh răng, dụng cụ khác, chỉ có 1 cái bót với một dao cạo râu bằng điện và một cái ly. Xem tình hình , căn hộ này không có dấu mỹ nhân. Cô cuối cùng có thể thở phào một cái . Bước vào phòng tắm, hắn vừa lúc nhìn thấy, vẻ mặt Lê Tiểu Tiểu bộ dáng lấm la lấm lét, không biết cô đang làm cái gì. " Uống nước chanh không?" Hắn đem cái ly đặt trên tay của cô. " Cám ơn". Lê Tiểu Tiểu cho hắn một cái tươi cười, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng buông, căn hộ của hắn không có dấu hiệu của phụ nữ . " Tôi chuẩn bị nấu bữa tối. Cô muốn cùng tôi ăn bữa tối không?" Hắn vừa nói, vừa vội vàng tới phòng bếp. Trên mặt của Lê Tiểu Tiểu có biểu tình kinh ngạc:" Anhnh anh anh...... Anh biết nấu cơm hả? Thật thần kỳ nha! Một tổng tài có tiền như anh thế nhưng tự mình xuống bếp a!" " Tôi cũng là người vậy, chẳng lẽ tôi không cần ăn cơm cũng sống được?" Hắn cảm thấy vấn đề của cô có chút buồn cười, trong tay vội vàng bật bếp lấy nồi.

Lê Tiểu Tiểu đang cầm cái chén, chu cái miệng nhỏ nhắn:" Em nghĩ đến anh có người giúp việc lo mấy việc này ". Cô đứng ở bên cạnh hắn nói, nhìn hắn động tác thuần thục, không giống như là hù người. Oa, thật đúng là có dáng có vẻ a! Cô ở một bên quan sát, khó kiếm được người đàn ông tự mình xuống bếp, cái này với hắn hình tượng thật không phù hợp. " Chuyện nấu cơm này, tôi thích tự mình nấu". Hắn xào nồi rau dưa, tiếp theo đem bỏ gia vị vào trong nồi. Mùi thơm bay dần ra bốn phía, khiến bụng của cô cũng kêu lên. " Nếu cô cảm thấy nhàm chán, xin giúp tôi lấy ra bát bàn". Hắn chỉ vào một bên ngăn tủ. " Ờ". Lê Tiểu Tiểu bỏ cái ly xuống, tìm kiếm ngăn tủ, đem bát dao nĩa đều mang lấy ra để hết trên bàn, lấy xong rảnh rỗi đứng ở một bên. Ngay lập tức, cô lại nhịn không được mở miệng:" Anh thường nấu cơm chu phụ nữ ăn sao?" "Trừ mẹ của tôi ra, cô là người đầu tiên được thưởng thức cơm tôi tự mình làm". Hắn cực giống đầu bếp chuyên nghiệp, chuyên chú xào nồi rau dưa, còn bỏ thêm rất nhiều hương liệu.

"Oa! Em thực may mắn". Xem biểu tình hắn rất nghiêm túc, cô mới phát hiện ra ánh mắt mình bị hắn hấp dẫn. Không biết tự bao giờ, cô thật sự dần dần bị hắn hấp dẫn, không giống như lúc đầu vốn chỉ là muốn tiếp cận hắn, ngược lại bị cá nhân hắn độc đáo đầy mị lực hấp dẫn, đối với hắn hết thảy càng lúc càng để ý...... Đây là là cái gọi là "thích" sao? Trong lòng tuy rằng chảy qua một cỗ ấm áp ngọt ngào, nhưng vẫn là có một loại cảm giác không nỡ. Bởi vì hắn cùng cô làm việc đã một thời gian , nhưng cô vẫn là không hiểu nổi ý nghĩ của hắn, làm cho cô giống như đi vào trong sương mù, quan hệ của bọn họ còn nhiều quỷ dị, rõ ràng đã tiếp nhận nụ hôn, vì cái gì hắn vẫn là lạnh lùng như thế, làm cho cô thấy không được rõ ràng, không biết có nên tiếp tục đuổi theo hắn hay không? "Còn chờ cái gì nữa?" Viên Hách Hàn trên tay bưng ra một đĩa lớn mỳ ống hải sản đặt trước mặt. " Nhớ anh nghĩ đến ngẩn người". Lê Tiểu Tiểu lập tức đáp trả, mồm mép vui đùa. Viên Hách Hàn cười nhạt một tiếng, đem thức ăn đặt lên bàn, sau đó lại từ trong tủ chén lấy ra một chai rượu đỏ cùng hai ly rượu. Lê Tiểu Tiểu tự động ngồi ở trước bàn ăn, nhìn dĩa thức ăn bay khói trắng trước mặt, từng đợt mùi thơm dạt dào, làm cho bụng cô kêu to hơn. " Phải không?" Viên Hách Hàn đem rượu đỏ rót vào trong ly, đưa cho Lê Tiểu Tiểu:" Tôi thực cảm thấy vinh hạnh." Lê Tiểu Tiểu tiếp nhận rượu, đem miệng ly đến gần môi, rượu hơi dính đến môi, một hương rượu nồng xông vào mũi, cô uống vài ngụm, phát hiện này rượu đỏ cực đỉnh, có hương vị ngọt.

Bắt Nạt Em Tới Nghiện - Mễ Lộ LộDonde viven las historias. Descúbrelo ahora