Chương 4

1.2K 18 2
                                    

  Lại một kì nghỉ hè nữa qua đi, cô thuận lợi tiến lên năm thứ tư, còn Quan Tử Tu vẫn bề bộn nhiều việc như cũ, giáo sư đánh giá anh rất cao, vì mấy loại tư liệu, học thuật, sách giáo khoa ngày càng nhiều, anh bình thường đều ở phòng nghiên cứu đến rất muộn, giáo sư còn hỏi qua anh có muốn ông viết thư giới thiệu để anh có cơ hội ra nước ngoài học cao hơn hay không?

Cô không biết anh đang nghĩ gì, chỉ biết là anh cẩn thận suy nghĩ vài ngày, cuối cùng từ chối.

Anh bề bộn nhiều việc, bận đến mức ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có, làm cho cô cảm thấy tình cảm của hai người càng ngày càng trống thiếu. Anh nói, tất cả những cố gắng này, đều là chuẩn bị cho tương lai của họ, nhưng giờ phút này sự cô đơn của cô, sự bất lực của cô, anh rõ ràng có nhìn thấy, lại chưa bao giờ muốn đối diện.

Tuy rằng dù anh có bận rộn đến mức nào ban đêm cũng sẽ về bên cạnh cô, nhưng đôi khi, nằm trong vòng ôm của anh, sau khi chăm chú nhìn anh đi vào giấc ngủ, cô lại cảm thấy, khoảng cách giữa họ xa xôi quá, anh càng cố tiến lên, cô lại càng chỉ có thể ngửa đầu nhìn anh, càng ngày càng xa anh, xa đến mức cô không thể đi tới được.

Trong lòng có một cái hang động đen tối, sâu rộng vô cùng, trống rỗng, lạnh như băng, tưởng đã nắm được rất chắc, nhưng đôi bàn tay lại trống không, đôi khi, cô còn tự hỏi mình, tình yêu thực sự còn ở đó sao? Vì sao họ lại giống như người xa lạ, xa cách như vậy? Trừ việc ngủ cùng trên một cái giường, ngẫu nhiên làm tình, thì cuộc sống của họ, tâm trí họ, khoảng cách càng lúc càng xa, cô vĩnh viễn chỉ có thể ngước lên, giống như các đám mây không thể nào giao nhau.

Tâm hồn mệt mỏi tê liệt gần đến mức cái gì cũng không cảm nhận được nữa–

"Hey, ngẩn người gì thế!" Dương Gia Chương từ phía sau vỗ vai cô, xa xa hắn đã nhìn thấy cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

"Không." Cô khẽ mấp máy môi, lại cúi đầu xuống.

Gần một năm nay, hắn luôn không định kỳ ở bên cạnh cô, nghe cô nói chuyện khi đợi xe bus, sau đó hắn sẽ cười vẫy tay, nhìn theo cô lên xe, trở lại bên cạnh người bạn trai kia, trừ lúc ban đầu bị hắn lấy sách giáo khoa kia, cô và hắn chưa từng ra ngoài cùng nhau, ngay cả số điện thoại cũng không có, cảm giác so với người không quen còn giống hơn.

Nhưng mà, hắn lại là người hiểu rõ nhất tâm sự của cô, rất nhiều chuyện không dám nói cho Quan Tử Tu thì sẽ không tự giác mà nói với hắn, cô chia sẻ tâm sự lắm, khiến cho cảm xúc của cô như một cái ống dần được thông khơi, cứ vậy, vô tình cô lại có thói quen ý vào sự tồn tại của hắn.

Tinh tế chú ý đến nụ cười có chút miễn cưỡng của cô, hắn hỏi:"Sao vậy? Muốn tìm bất mãn sao? Quan Tử Tu gần đây không làm "đau" cậu à?"

"cậu nói chuyện thực không dinh dưỡng nha!" Liếc mắt trừng hắn một cái.

"Trừng đi, dù sao cậu cũng chỉ dám trừng tôi, với Quan Tử Tu nếu có một nửa khí thế như bây giờ thì tốt rồi!" Chậc, khác xa như vậy, với Quan Tử Tu thì cung kính, nghe lời như một cô hầu gái, đỉnh cũng không dám đỉnh một câu.

"Cậu không cần trêu chọc tôi, nói chuyện với cậu thật vớ vẩn."

"Làm sao chứ? hôm nay là sinh nhật cậu nha, vì sao lại không vui?"

Cô ngạc nhiên."Cậu làm sao biết được?"

"Cậu nói mà! Chính là cái hôm hỏi cái gì mà chòm sao đặc biệt giống cậu vừa ngốc, vừa nhát gan, lại yếu đuối lại chỉ biết khóc đó." Nghe qua thực sự rất giống con người vô dụng.

Lần đó chỉ là lơ đãng nhắc tới, hắn liền nhớ kỹ? Hay là hắn muốn mang đề tài chòm sao ra chủ yếu để hỏi ngày sinh nhật cô?

"Quan Tử Tu không rảnh cùng cậu sao?" Bằng không tại sao ngày sinh nhật lại buồn thế chứ?

"Có lẽ thế!" Hôm nay anh có hẹn với giáo sư, buổi tối có buổi gia sư, có lẽ không rảnh thật, cô không dám phiền anh.

Những sinh nhật trước đây của cô, không phải năm nào anh cũng cùng cô, nếu hai người cách xa nhau hoặc thực sự không thể phân thân, anh cũng không tận lực sắp xếp gì, nhưng nếu điều kiện cho phép, bình thường anh sẽ dắt tay cô đi dạo phố, mua cái bánh ngọt nhỏ chúc mừng một chút, nhưng mỗi lần ước nguyện đều nói:"Em có thể ước mình thông minh hơn chút được không."

Nhưng có lẽ anh đã quên rồi, cô nhớ anh từng nói qua không quan trọng những ngày lễ, có lẽ sinh nhật với anh mà nói một chút cũng không quan trọng, cho nên mấy ngày nay cô cũng cô gắng không nhắc tới.

"Nếu không...... Tôi muốn nói, dù sao bây giờ cậu trở về cũng chỉ có một mình thôi, hay là...... Ách...... Cùng tôi đi chúc mừng sinh nhật?" Dương Gia Chương có chút khó khăn mở miệng, hình như là sợ cô nghĩ quá nhiều, rất dư thừa chạy lại bổ sung:"Chỉ là bạn bè! Một người bạn giúp cậu chúc mừng sinh nhật không sao chứ? Cậu ngàn vạn lần không được nghĩ nhiều, tôi biết cậu chính là dung chính trinh tiết, từ tám trăm năm trước đã quên chuyện muốn cậu làm bạn gái rồi!"

"......" Hai câu cuối là khen cô hay mắng cô vậy?

"Thôi mà, không cần nghĩ nhiều như vậy, nói đi là đi!" Hắn không đợi cô phản ứng, lập tức đưa tay ra, kéo cô chạy lấy người. Nếu đợi cô suy nghĩ thêm, chắc chắn sẽ hộc máu mà trả lời hắn:"Không được, tôi không thể ra ngoài với người con trai khác ngoài Tử Tu."

Hắn tuyệt đối tin rằng, trừ Quan Tử Tu, không có một tên con trai nào có thể cầm tay cô, càng miễn bàn hôn cô, ôm cô, lần đầu tiên đụng vào cô, cô ngay cả chạm cũng không cho hắn chạm vào! Nếu hắn không quá cường thế, cộng với cô phản ứng quá chậm, luôn bị hắn dắt đi, chắc hẳn là ngay cả đầu ngón tay của cô hắn cũng không được đụng đến.

Có đôi khi hắn cũng nghi ngờ có phải cô sống ở thời cổ đại không? Có lẽ cô mà bị đụng đến một đầu ngón tay sẽ nghĩ rằng trinh tiết đã mất, muốn nhảy xuống giếng tự sát bảo toàn danh nghiệp liệt nữ.

Đây là lần thứ hai, cô ngồi sau xe máy của hắn.

Họ cùng ăn tối, sau đó hắn đem cô đến bờ biển, mua một cái bánh ngọt, một tá bia, hào hùng vạn trượng tuyên cáo với cô không say không về.

"Không được." Cô không thể uống rượu, Tử Tu sẽ mắng cô mất.

"Cậu đừng nói nữa đi!" Cô còn không thèm nhìn xem hắn là vì ai mới mua, sinh nhật làm sao có thể không có rượu? Thế mà cô lại hắt nước lạnh vào hắn.

Cô mở miệng đang định nói gì đó...

Thì một tiếng chuông độc nhất vô nhị vang lên.

Vẻ mặt hắn cứng đờ."Quan Tử Tu?" tiếng chuông này hắn đã rất quen thuộc, chỉ thấy cô hầu gái kia không dám chậm trễ, vô cùng cung kính nhận điện.

"Em ở đâu vậy?" Đầu tiên bên kia hỏi.

"Ơ......" Cô có chút chột dạ liếc tên ngồi bên trái một cái, cố ý nói nhỏ:"Em ở thư viện làm báo cáo."

Đầu dây bên kia im lặng một chút."Nếu không có việc gì, đừng về nhà quá trễ."

"Nhưng......" Anh cũng bận rộn nhiều việc không phải sao? Cô không muốn về nhà một mình đối mặt với bốn bức tường lạnh lẽo ngày sinh nhật đâu!

"Trễ nhất trước mười một giờ phải về nhà, biết không?" Không cho kháng nghị, trực tiếp phán quyết.

Cúp điện thoại, thấy cô buồn không hé răng, Dương Gia Chương một bên chủ động hỏi:"Hắn nói thế nào?"

"Anh ấy dặn tôi về nhà sớm một chút."

"Tôi không biết cậu còn có nhiệm vụ gác cổng nữa? Chậc, bị quản nghiêm vậy, cậu rốt cuộc là bạn gái hay là con gái hắn vậy?" Quả thực bất khả tư nghị.

Cô buồn chán, không có tâm tư nào phản bác hắn.

"Cậu thực sự muốn ngoan ngoãn theo lệnh? Rõ ràng là chính hắn không thể bên cạnh cậu, có lập trường gì yêu cầu cậu về nhà sớm một chút thay hắn chờ cửa? Cậu cũng không phải con cún hắn nuôi mà có trách nhiệm trông nhà cho hắn !" Hắn khó chịu đến cực điểm, đối với Quan Tử Tu hắn hoàn toàn không có ấn tượng tốt, cũng cũng không cần phải để ý lời nói nữa.

"Cậu nói chuyện thật khó nghe." Những lời này đối với tâm trạng của cô thật là khó nghe, mỗi câu đều giống một mũi kim xuyên vào tim, làm nó chảy từng giọt máu.

"Tôi chỉ là nói chuyện khó nghe mà thôi, còn hắn thì sao? Hắn căn bản là không quan tâm cậu, nếu hắn thực sự để ý, thì đầu tiên phải nghe tới ý kiến của cậu, mà không phải tự tiện quyết định cậu cần cái gì, ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng xem cậu suy nghĩ thế nào, vĩnh viễn chỉ biết gọi cậu như vậy, tùy ý xếp đặt cậu, khống chế cậu, một chút cũng không để ý đến tâm trạng cậu! Đây là yêu sao? Cậu cho rằng hắn như vậy là yêu cậu sao? Tôi chỉ cảm thấy, hắn chỉ là tìm một con rối biết nghe lời, có thể mặc hắn giật dây!"

"Cậu đừng nói nữa!" Đau quá! Mỗi chữ của hắn, mỗi câu của hắn đều khiến ngực cô vô cùng đau đớn, nước mắt liều mạng rơi xuống, cô xúc động đoạt lấy nửa chai bia trong tay hắn, mạnh bạo uống hết, làm tê liệt trái tim đau đớn.

Không chỉ sự chất vấn của Dương Gia Chương, ngay cả cô cũng hoài nghi, tình yêu thực sự còn ở đó sao? Tất cả kế hoạch của anh đều thật hoàn mỹ, mỗi chuyện đều là anh xếp đặt, không chỉ cuộc sống của anh, ngay cả cuộc sống của cô cũng xếp đặt thật tốt, bao gồm khi nào thì yêu nhau, khi nào thì đính hôn, khi nào thì kết hôn, khi nào thì sinh em bé, ngay cả cô học khoa gì cũng đăng kí theo sự lựa chọn của anh...... Nhưng cái cô muốn kỳ thực không phải là anh nói cho cô nên làm thế nào, mà là anh ôn nhu lại gần hỏi cô một câu:"Bé con, em muốn thế nào?"

Chưa bao giờ, anh chưa bao giờ hỏi cô muốn thế nào, cũng chưa bao giờ thèm để ý cô muốn cái gì......

Anh vì sao không thể nghe lời nói của cô, quan tâm ý nghĩ của cô nhiều hơn một chút? Cô thực sự không có cảm giác của tình yêu......

Phần 2Đau đầu quá!

Hạ Vịnh Tự chống đỡ những cơn sóng trong đầu, trí nhớ cuối cùng trong đầu cô là cùng với Dương Gia Chương hợp lực uống hết chỗ bia đó, sau đó di động cứ kêu mãi, hắn ngại ầm ỹ, hai tay đoạt lấy điện thoại, tắt máy, lại tiếp tục uống. Cuối cùng ý thức đã có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ hắn nắm vai cô truy hỏi:"Tôi rõ ràng so với hắn còn yêu cậu hơn, vì sao cậu không chấp nhận tôi......" Sau đó không khống chế được hành vi mà hôn cô......

Trí nhớ chỉ có vậy.

Cô cả kinh, cả người đều bừng tỉnh lại, cảm giác gân cốt đau nhức, không thể di chuyển được, mới phát hiện người ở bên trên cô...hai người đều có điểm chung là — quần áo không chỉnh tề!

Đầu óc trống rỗng, cô không biết phản ứng gì, trái tim trong nháy mắt chìm vào hầm băng lạnh lẽo không thấy đáy, tứ chi đông cứng.

Cô...... làm gì vậy?

"Dương Gia Chương! Cậu đứng lên cho tôi!" Cô tức giận, sợ hãi xông vào đẩy hắn ra.

"Ồ...... Cậu dậy rồi sao." Người này vẫn còn một nửa trong mơ, mơ mơ màng màng quăng một câu ra, hai tay vừa định ôm cô, cô lại đang tức giận, giờ mạnh tay tặng cho hắn một cái tát.

"dậy lâu rồi!"

"Cậu vừa dậy mà đã tức giận?" Sờ sờ bên má đau đớn, người bị đánh lại không hiểu gì cả.

"Ngày hôm qua, chúng ta...... Chúng ta ngày hôm qua...... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cô không nhớ rõ mình làm sao lại đi đến chỗ ở của hắn, không nhớ rõ bọn họ đã làm gì, trí nhớ chỉ là một mảnh hỗn loạn......

Dương Gia Chương ngồi dậy, liếc cô một cái."Cậu không nhớ?"

Cô phải nhớ cái gì? Chẳng lẽ...... Thực sự có?

Nước mắt lưng trừng trong hốc mắt, cô khó khăn phát ra thành tiếng:"Cậu nói...... Chúng ta......"

"Cậu nói thế nào thì là như thế!" quần áo hắn lệch lạc mà không du côn, xuống giường lấy chiếc áo T-shirt trên sàn mặc vào người.

"Rốt cuộc có hay không?!" Cô gấp đến độ sắp khóc.

"Có." Cô muốn hỏi, hắn liền đáp rõ ràng.

"Nhưng mà...... quần áo tôi còn ở trên người......" Hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.

"Ax, cậu không phải xử nữ đúng không? Nói lời này không sợ người ta cười sái quai hàm sao!" Ai quy định chuyện này mặc quần áo không thể làm?

Lời này vừa nói ra, nước mắt lập tức trào ra khỏi mắt, liên tục rơi xuống chăn.

Chậc, làm thế nào mà nước mắt nói là chảy ra được vậy?

"Tôi không ép buộc cậu nha, là cậu tự nguyện đó."

Nói chưa dứt lời, cô càng khóc dữ hơn."Cậu, cậu khốn khiếp –"

"Tôi đâu nói tôi không chịu trách nhiệm, cậu khóc gì chứ?"

"Ai cần cậu chịu trách nhiệm!" Cô có Tử Tu mà! Nhưng mà bây giờ, bây giờ......

Nghĩ đến cái tên kia, trái tim cô đau xót. Cô phản bội anh...... bây giờ, họ phải làm sao?

"Chẳng lẽ cậu còn muốn quay lại với hắn? Con người hắn tâm cao khí ngạo như vậy, cậu cho là hắn còn có thể tiếp nhận cậu sao? Đừng mơ tưởng nữa!"

Hạ Vịnh Tự á khẩu không trả lời được.

Cá tính của Tử Tu cô quá rõ ràng, anh với anh, với tất cả, đều phải mong muốn làm thế nào hoàn mỹ nhất, cho tới bây giờ, tất cả cũng đã như anh mong muốn, anh có thể chịu được việc ngoài sắp xếp của mình sao, có thể chịu đựng được người mình yêu thương phản bội mình sao?

Không thể, tuyệt đối không thể......

"Em đi đâu vậy?"

Vừa vào cửa, câu hỏi lạnh như băng đã vang lên, dọa cô sợ hãi.

"Tử, Tử Tu......" Kinh hoàng, chột dạ, làm cho đầu óc cô trống rỗng, ấp úng tìm không ra một chữ đáp lại.

Mặt anh không chút biểu cảm, ngồi ngay ngắn ở phòng khách."Tối hôm qua em đi đâu? Anh gọi di động cả một buổi tối, em không tiếp."

"Em...... cùng Giai Kì thảo luận bản báo cáo, muộn quá...... Ở chỗ cô ấy ngủ một đêm...... Có lẽ...... Di động hết pin...... Anh cũng một đêm không ngủ sao?" Vẫn ở chỗ này chờ cô?!

Anh yên lặng chăm chú nhìn cô, không nói một lời, nhìn thấy cô không ngừng lo sợ, không thể nhìn thẳng vào mắt anh.

Một hồi lâu, anh thở dài một hơi."Em không về, anh có thể ngủ sao? Lần sau ở bên ngoài, gọi điện thoại báo cho anh biết."

"Em, em quên mất......" Hổ thẹn tràn đầy trong ngực, ánh mắt phiêu di chú ý đến bánh sinh nhật trên bàn, sửng sốt."Tử Tu, cái này......"

"Ngày hôm qua là sinh nhật em, không phải sao?"

Anh nhớ?! Một sự ngạc nhiên mãnh liệt lại làm cô khó có thể phản ứng.

Cô luôn nghĩ rằng, anh đã quên, cho dù nhớ, anh bận rộn như vậy, thời gian biểu ngày hôm qua cũng không có rảnh rỗi chút nào, cho nên đương nhiên nghĩ rằng...... nghĩ rằng anh sẽ không làm chuyện đó.

Nhưng mà...... Anh lại làm, anh đã sắp xếp tất cả mọi chuyện để cùng với cô đón chào lễ sinh nhật 22 tuổi.

"Vì sao anh không nói cho em......" Nếu anh sớm nói...... có lẽ đã không có chuyện gì xảy ra......

"Anh có nhắc em về sớm một chút."

"Không phải anh nói...... sinh nhật không quan trọng sao?" Cô thực sự cho rằng, anh không quan trọng ngày này.

"Anh chỉ nói là sinh nhật của anh không quan trọng." Anh đâu có nói sinh nhật cảu cô không quan trọng? Liên quan đến chuyện của cô, làm sao anh có thể nói không quan trọng? Nếu năm trước không có chuyện bất ngờ không thể xử lí được, anh có thể không ở bên cô sao?

Anh đem cô...... so với chính anh còn quan trọng hơn! Nghe ra ý này, nước mắt rốt cuộc khó có thể ức chế tràn trên hốc mắt.

Cô đã làm gì? Cô rốt cuộc đã làm gì?!

Người đàn ông của cô mệt mỏi, cô đơn trắng đêm chờ cô về, còn cô lại qua đêm trên giường một người đàn ông khác...... Cô phải đối diện với anh thế nào đây?

"Vâng, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...... Em cái gì cũng không biết......"

Tâm trạng vô cùng hoảng loạn, đau quá. Họ phải làm thế nào bây giờ?

"Được rồi, được rồi, chỉ là một lần sinh nhật thôi, không cần khóc như vậy đâu, sang năm bù lại là được rồi." Cuối cùng, anh an ủi cô như vậy.

Cứ nghĩ rằng anh sẽ giận một chút, nhưng không hề, chỉ là theo quán tính thở dài một hơi, nói rằng "Quên đi, không sao đâu"

Nhưng, nếu anh biết này đêm qua đã xảy ra chuyện gì còn có thể ngồi ở đây, bình tĩnh nói rằng:"Quên đi, không sao đâu" ?

Không thể nào, cùng anh nhiều năm như vậy, cô rất hiểu anh. Tình cảm của Quan Tử Tu vô cùng trong sáng, không biết là cô hay anh, anh cũng yêu cầu phải tuyệt đối trung thành, không được không rõ ràng, chủ nghĩa hoàn mỹ tuyệt đối, đương nhiên không có cách nào chịu được mối tình bẩn thỉu với kẻ bên ngoài.

Bởi vậy, tốt nhất cô chỉ có thể cả đời giấu anh, bằng không một khi bị anh phát hiện, bọn họ cũng xong luôn.

Nhưng mà, cô phải giấu thế nào đây? Cô không có kĩ thuật diễn suất cao như vậy, càng không có cách nào giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, không thẹn với lương tâm mà đối mặt với anh, mỗi lần ánh mắt chuyên tâm của anh đều nhắc nhở cô: Cô phản bội anh, cô phản bội anh......

"rốt cuộc em làm sao vậy?" Ban đêm, Quan Tử Tu bị cô lăn qua lộn lại, anh khó có thể ngủ say, khẽ thở dài một tiếng, hỏi.

Từ sau đêm không về nhà tuần trước, cô thường không yên lòng, có khi nửa đêm cũng có thể bị ác mộng làm tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hỏi cô mơ cái gì, cô cũng không nói.

Anh biết trong lòng cô có chuyện, nhưng không có cách nào dự đoán chuyện gì. Cô rốt cuộc đang sợ cái gì vậy?

Đừng nói lời tạm biệt - Lâu Vũ TìnhWhere stories live. Discover now