Chương 48: Phượng Cửu ngượng ngùng

4.5K 101 2
                                    

  Gò má tái nhợt của Hạng Quân Vãn nổi lên một vạt đỏ bừng, khiến cho Phượng Cửu nhìn xem xém chút ngưng thở. Trên đời lại có dịch dung thuật tốt như vậy, có thể làm cho biểu tình trở nên sinh động như vậy, sắc mặt còn tự nhiên như vậy. Phượng Cửu đưa tay sờ một chút mặt Hạng Quân Vãn, muốn nhìn một chút rốt cuộc là mặt nạ da người hay là gì, lại ở thời điểm chạm đến đến mảnh nhẵn mịn kia, nội tâm bỗng dưng trở nên nhộn nhạo.

Đây là làn da thật sự, vết bớt trên mặt nàng là thật? Trong lòng Phượng Cửu nghi hoặc, còn lại muốn xoa bóp hai má xúc cảm tốt như thế, lại bị Hạng Quân Vãn tát một cái đem tay của hắn đẩy ra.

"Đi ra ngoài ——" Hạng Quân Vãn cắn môi, răng nanh nhỏ trắng tỏa ra ánh sáng như trân châu. Biểu tình xấu hổ như vậy lại mang theo tức giận, giống như mặt trời sáng sớm mọc ở dưới Phượng Hoàng hoa xinh đẹp động lòng người như thế, tim Phượng Cửu "bang bang" đập dồn dập, trong mắt lại bay lên một chút ngượng ngùng, ân một tiếng, Phượng Cửu xoay người đi ra ngoài, cũng không cẩn thận đụng ngã ghế dựa, xém chút ngã.

Bộ dáng chật vật của Phượng Cửu dừng ở trong mắt Hạng Quân Vãn, nàng muốn cười, lại đưa tới một trận đau đến run rẩy ở bụng. Phượng Cửu đi ra ngoài chưa bao lâu, Lạc Tuyết liền tiến vào, vừa thấy Hạng Quân Vãn là tới đại dì mụ, vội vàng nấu nước ấm, hầu hạ Hạng Quân Vãn. Chờ đến khi Hạng Quân Vãn đổi một thân y phục sạch sẽ, lại chườm bao ấm áp ở trên bụng, Lạc Tuyết mới cười ra tiếng.

"Tiểu thư, Phượng công tử thật sự là chơi vui, người cũng không thấy, thời điểm hắn đi ra ngoài mặt đỏ giống như mật đào, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua một người nam nhân nào có thể xấu hổ thành như vậy. Hì hì!"

Giúp đỡ Hạng Quân Vãn nằm xuống, Lạc Tuyết đem chuyện của Phượng Cửu nói ra, mấy ngày này Lạc Tuyết đã quen với việc Phượng Cửu có chuyện hay không có chuyện đều chui vào khuê phòng của tiểu thư, Phượng Cửu đối với Hạng Quân Vãn như thế nào Lạc Tuyết đều thấy ở trong mắt, cho nên nàng đối với Phượng Cửu ấn tượng không tệ.

Vừa nghĩ tới Phượng Cửu cuối cùng giống như "chạy chối chết", Hạng Quân Vãn mỉm cười."Ngươi bảo hắn trở về đi! Ta muốn nghỉ ngơi......"

Thời điểm Lạc Tuyết đi ra ngoài, Phượng Cửu đã khôi phục trạng thái yêu nghiệt bình thường, vừa thấy Lạc Tuyết hắn thì nghênh đón, "Lạc Tuyết, Vãn Vãn bị thương làm gì rồi? Băng bó chưa? Chỗ này của ta có một bình Ngọc Phu Sinh Cơ cao, bôi xong sẽ không để lại vết sẹo, ngươi đem cho nàng."

Lời của Phượng Cửu khiến Tuyết nghe thấy có chút là lạ, "Tiểu thư cũng không bị thương a!"

"Không bị thương làm sao có nhiều máu như vậy? Lạc Tuyết, Vãn Vãn có phải hay không bị thương rất nặng? Ta xem sắc mặt vừa rồi của nàng khó coi như vậy, nhất định bị thương rất nặng, có phải hay không nàng không cho ngươi nói cho ta biết? Ngươi để cho ta vào xem nàng!"

Lạc Tuyết sửng sốt, hiện tại rốt cục hiểu được Phượng Cửu nói "máu" là có ý gì, lập tức cười gập thắt lưng. Ôi mẹ ta nha! Vị gia này trong đầu chứa cái gì? Cái loại chuyện này, chỗ kia, muốn băng bó làm sao đây!

Lạc Tuyết rốt cục hiểu được Hạng Quân Vãn bình thường nói câu "rất ngu rất ngây thơ" kia là có ý gì, Phượng Cửu chính là người như vậy a!

Bất quá, điều này cũng thuyết minh Phượng Cửu bình thường tiếp xúc nữ nhân không nhiều lắm, cho nên đối với những thứ này cũng không hiểu biết. Lạc Tuyết hiện tại đối với Phượng Cửu càng thêm vừa lòng, nam nhân sạch sẽ mới xứng đôi cùng Hạng Quân Vãn, người nam nhân này không tệ!

Thấy Lạc Tuyết không lo lắng ngược lại còn cười, mày Phượng Cửu vặn vặn. Nha đầu này bị Hạng Quân Vãn coi như bảo bối, nàng sao có thể đối với chủ tử như thế?

Nhìn ra Phượng Cửu bất mãn với mình, tiếng cười của Lạc Tuyết rốt cục ngừng lại. "Phượng công tử, tiểu thư nhà ta không bị thương, chỉ là......"

"Chỉ là cái gì?" Phượng Cửu tiến lên một bước.

"Quý thủy của tiểu thư đến." Tthanh âm của Lạc Tuyết tuy nhỏ, lại bị Phượng Cửu nghe rõ ràng rành mạch.

Nhất thời, khuôn mặt trắng nõn của Phượng Cửu biến thành màu hồng, lại cấp tốc chuyển sang ráng đỏ, cuối cùng biến thành trứng tôm nấu chín, thanh âm cũng trở nên lắp bắp, "Quý, quý thủy......"

"Đúng vậy a! Tiểu thư không thoải mái, mời công tử trở về, nàng muốn nghỉ ngơi." Lạc Tuyết xoay người tính vào nhà, dường như lầm bầm lầu bầu bổ một câu, "Tiểu thư mỗi lần quý thủy đều sẽ đau đến ngất xỉu đi, ai...... Mấy ngày nay tiểu thư lại phải chịu khổ. Tiểu thư đáng thương!"

Lời này, khiến cho Phượng Cửu mới vừa rồi còn đang ngượng ngùng lập tức sinh ra ý muốn bảo hộ mãnh liệt. Hạng Quân Vãn ở bên trong chịu khổ, hắn sao có thể phất tay áo chạy lấy người.

Hạng Quân Vãn tính nằm xuống, lại phát hiện trước mắt tối sầm lại, mở mắt ra nhìn thấy Phượng Cửu, nàng có chút giật mình. "Không phải cho ngươi trở về sao! Ta đây hai ngày không thoải mái ——"

"Ta biết." Phượng Cửu cúi xuống, bàn tay to nhẹ nhàng đặt ở trên đầu Hạng Quân Vãn, "Ta ở cùng nàng, chờ nàng ngủ ta lại đi."

Hạng Quân Vãn muốn cự tuyệt, nhưng mà từ trong lòng bàn tay Phượng Cửu truyền đến độ ấm làm cho nàng cảm thấy hết sức ấm áp, hôm nay giằng co nửa ngày, lúc này Hạng Quân Vãn thật sự mệt mỏi, trực tiếp nhắm mắt lại, thoáng chốc thì nặng nề đi vào giấc ngủ.

"Chít chít ——" Ngân Hồ nằm ở trong nôi, con mắt long lanh trợn trừng, nhìn Phượng Cửu xốc lên chăn nằm ở bên người Hạng Quân Vãn, Ngân Hồ xém chút cắn đầu lưỡi. Chủ nhân đây là muốn làm sao? Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn ăn đậu hủ Hạng Quân Vãn sao? Không cần! Chủ nhân, ngươi khi nào lại hạ lưu như vậy?

"Câm miệng!" Phượng nhãn của Phượng Cửu bắn qua, trừng mắt liếc Ngân Hồ một cái, Bao Tử lập tức ngoan ngoãn ghé vào bên cạnh, vẫn không nhúc nhích nhìn Phượng Cửu. Được rồi! Nó thừa nhận mình và Phượng Cửu lực lượng chênh lệch quá lớn, chỉ có thể "thấy chết mà không cứu" ——

Hạng Quân Vãn đã ngủ say, Phượng Cửu đưa tay dịch chuyển đến trên bụng của nàng, đem nội lực hóa thành dòng nước ấm, chậm rãi ấm áp xoa bụng của nàng. Những thứ này là Lạc Tuyết vừa nói cho hắn biết, Lạc Tuyết hướng về mình, khiến cho trong lòng Phượng Cửu lại hy vọng tràn đầy. Chỉ là tiểu nhân nhi này, khi nào mới có thể thông suốt, mới có thể rộng mở lòng tiếp nhận hắn chứ?

Ngửi mùi hương thơm ngát trên người Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu thật cẩn thận đem nàng ôm vào lòng. Trước kia chỉ là nhìn Hạng Quân Vãn gầy, thật sự đem nàng ôm vào trong ngực, Phượng Cửu mới phát hiện nữ nhân này trên người cũng chưa được mấy lượng thịt. Xem ra này tiểu nhân nhi rất không biết chiếu cố chính mình! Hắn nhất định phải đem nàng dưỡng béo!

Hạng Quân Vãn đã ngủ say, Phượng Cửu vẫn trợn tròn mắt tham lam nhìn nữ nhân trong lòng, chờ đến khi Phi Sương xuất hiện ở bên người, Phượng Cửu mới thu hồi biểu tình vừa rồi.

"Đã điều tra xong?"

"Hồi thiếu chủ, Vân Tranh quận chúa ngày hôm qua đến Cẩm thành, lần này ám sát là quận chúa phái tới." Nhìn thấy Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn cùng giường, con mắt Phi Sương xém chút rơi xuống, thiếu chủ không phải ghét nhất nữ nhân đụng vào sao? Vì sao, vì sao...... Tâm tình của Phi Sương đã không thể dùng kinh đào hải lãng để hình dung.

*Kinh đào hải lãng: sóng to gió lớn.

"Đi, tìm được chỗ ở của Vân Tranh, đem sát thủ ả mang đến đều xử lý. Nữ nhân đó rất nanh nọc, lúc này, đánh gãy nanh vuốt của ả, xem ả làm sao liều lĩnh!" Mắt phượng hẹp dài của Phượng Cửu mang hàn ý liên liên, Vân Tranh thế nhưng muốn động đến Hạng Quân Vãn? Chẳng lẽ nghĩ hắn tính tình tốt, dễ khi dễ? Hắn lớn như vậy, rốt cục cũng để ý một nữ nhân, Vân Tranh nếu còn không thức thời, ả nên chuẩn bị tốt mà nhận lấy lửa giận của hắn!

"Vâng!" Biết thiếu chủ tức giận, Phi Sương trong lòng hết sức vui vẻ tiếp nhận việc này. Hắn sớm đã xem Vân Tranh không vừa mắt, lần này nhất định phải làm cho nàng đẹp mặt!  

Độc y xấu phi - Chá Mễ ThốNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ