PHIÊN NGOẠI 2: NHẬT KÍ SINH CON

181 8 0
                                    

Từ ngày mang thai tính đến nay cũng được chín tháng, sinh hoạt của Lộc Hàm cũng bị giới hạn chỉ có ăn, ngủ, đi dạo... Hôm nay cậu quyết định đem cơm trưa đến cho anh, công việc hiện tại của anh rất bậnnên ít khi về nhà ăn trưa, cậu cũng đoán là ở công ty anh lại bỏ bữa.

Xếp những món ăn đã làm vào túi giữ ấm gọi tài xế đưa cậu đến Ngô thị. Đưa tay ôm lấy bụng, xoa nhẹ lấy bé con. Từ sáng đến giờ bé con không có ngoan cứ đạp cậu suốt thôi, nhưng như vậy lại chứng minh bé con trong bụng khỏe mạnh có phải không. Bỗng, cảm giác nhầy nhụa bao lấy hạ thân, bụng to tròn tụt xuống một đoạn. Giật mình cậu bấu lấy ghế, cơn đau vừa mới bắt đầu.

"Chung Nhân, đưa tôi tới bệnh viện. Sắp...sắp sinh rồi."

Chiếc xe tăng tốc lao vút đi về phía bệnh viện phụ sản thành phố.

Lộc Hàm đau đớn bấu víu chiếc ghế, hàm răng cắn chặt đôi môi, gương mặt trắng bệch. Bên này Chung Nhân gọi đến trước để bệnh viện chuẩn bị, gọi về cho Ngô gia rồi lại gọi đến cho Ngô Thế Huân nhưng anh đang họp chỉ gặp được cô thư ký, sau khi nhờ cô chuyển lời xong vừa vặn xe cũng đến trước bệnh viện.

Lộc Hàm nhanh chóng được đưa vào phòng sinh thường.

Bên này cô thư kí nghe điện thoại xong mặt cắt không còn giọt máu. Chủ tịch thế nào lại có vợ, lại con sắp sinh. Có nên thông báo không? Ai nha mệt não quá, biết bao năm làm thư kí cô chưa từng gặp tình huống thế này. Sếp đang họp, vào thông báo mà nếu sếp không có vợ thì có thể bị trừ lương, đuổi việc cũng không chừng. Nhưng mà không thông báo nếu có chuyện gì chỉ có nước chết. Thôi thì vì cái mạng nhỏ nên đánh liều vào thông báo vậy.

"Chủ tịch, cái kia... ừm... ngài có thể ra ngoài một chút được không ạ?"

Ngô Thế Huân nhíu mày, không phải cô ta không biết quy tắc làm việc của mình.

"Có chuyện gì?" Thành công hù doạ thư kí nhỏ xanh mặt.

"Có... có chuyện quan trọng ạ."

"Tôi đang họp, không có gì cô ra ngoài đi."

Thư kí nhỏ rất dễ bóng giận nha "Ra ngoài con khỉ, có người điện thoại nói vợ anh sắp sinh đang đến bệnh viện."

Ào... quác.... quác.... một cơn gío lướt qua, quạ bay ngang đầu thư kí. Ngô Thế Huân cư nhiên chạy mất rồi... chạy đi đâu? Đi đâu? Đương nhiên là đến bệnh viện rồi. Toàn thể nhân vên cấp cao của Ngô thị ngơ ngác, người đàn ông bấy lâu nay được cho là độc thân hoàng kim lại cư nhiên có vợ, lại còn sắp sinh... có lộn không vậy...

Ngô Thế Huân đến được bệnh viện đã là chuyện của 30 phút sau. Hai bé con kháu khỉnh được đặt trong nôi, Lộc Hàm hiện tại đã thiếp đi vì mệt mỏi. Đưa tay lau đi giọt mồ hôi trên mặt cậu, điểm lên vầng trán cao một nụ hôn, anh thầm thì

"Để em chịu khổ rồi..."

__

Hai bé con cứ ngoan ngoãn an ổn trưởng thành, hiện tại đã bập bẹ được vài từ...

"Papa...Papa..."

"Cha... cha..."

__

"Cha ... ôm một cái..." Hoài Huân rất thích được Lộc Hàm ôm, Hoài Nhi cũng không kém

"Cha... con cũng ôm một cái..."

"Các con bẩn quá... vừa làm gì xong? Mau khai ra." Hai tay ôm hai đứa nhỏ, cậu nghiêm giọng hỏi. Từ sáng đến giờ ba cha con cứ lén lút ngoài vườn, không nhìn ra là họ có âm mưu gì nữa.

Hoài Ngân khẽ đảo tròng mắt, Papa dặn không được nói.. không được nói.. làm sao đây.... a...

"Con cùng anh hai và Papa chơi ngoài vườn.. đúng .. chơi ngoài vườn. Đúng không anh hai?"

"Đúng vậy cha, tụi con chơi ngoài vườn."

Đúng lúc Ngô Thế Huân từ ngoài vườn đi vào, tay chân đầy đất, múa máy chạy tới "Bảo bối anh cũng ôm một cái."

Khẽ lách người né đi, ôm hai đứa con vào trong nhà, cậu bỏ mặt Ngô Thế Huân anh đang tủi thân muốn chết.

"Vào trong cha tắm cho hai đứa. Anh cũng đi tắm đi, bẩn quá."

"Anh tắm rồi là được ôm phải không bảo bối?"

Đoạn Ngô Thế Huân anh nhảy chân sáo lên lầu đi tắm. Lộc Hàm bất giác thở dài, không biết cậu có mấy đứa con.

"Cha, con để quên kẹp tóc ngoài vườn rồi. Cha lấy dùm con nha... hìhì..."

"Con ăn đi, cha đi lấy cho con."

"Dạ."

"Ngô Hoài Ngân, trình nói dối của em còn hơn cả Papa." Hoài Huân nói với giọng thán phục..kakaka

__

"Khi nãy ba pa con chơi ở đâu kìa?"

Bỗng dưng bước chân Lộc Hàm dừng lại, trước mắt cậu là Ngô Thế Huân với một thân vest lịch lãm, trên tay ôm bó hoa hướng dương-loài hoa mà cậu thích nhất. Nhìn quanh lại phát hiện có rât nhiều hướng dương trong vườn, thì ra là ba pa con cùng làm từ sáng đến giờ.

"Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday... happy birthday... happy birthday to cha/bảo bối."

"Bảo bối/cha sinh nhật vui vẻ."

Lộc Hàm bật khóc, ba người này làm cho cậu bất ngờ quá. Nhưng bất ngờ vẫn chưa dừng lại ở đó. Ngô Thế Huân bất ngờ hướng phía Lộc Hàm quỳ xuống

"Lộc Hàm, lấy anh nhé."

"Cha.. cha mau cưới papa đi"

"Cha... cha đồng ý đi.."

"Em đồng ý." Chiếc nhẫn cưới lấp lánh dưới ánh nắng.

Ôm lấy Lộc Hàm, anh thủ thỉ

"Anh yêu em."

"Em yêu anh."

"A.. con nữa... con cũng muốn ôm."

"Con nữa.. con nữa..."

"Papa, cha... chúng con yêu hai người."

"Chúng ta cũng yêu hai con."

Gia đình bốn người đứng đó rạng rỡ giữa vườn hoa mặt trời.

__

Hạnh phúc giống như đôi giày của lọ lem, vừa chân ai thì người đó hạnh phúc. Có cố gượng cố ép thì kết quả cũng chỉ là số không tròn trĩnh mà thôi.

__

Hoàn rồi nhe. các bạn nhớ comment chỉnh sửa cho Sil nếu như có chỗ nào sai sót nhé.

[Shortfic][HunHan] Chàng lọ lemWhere stories live. Discover now