Đinh mệnh trái ngang(mysweetlovelyday)full

814 0 0
                                    

Băng không muốn ngồi gần ông ta vì Băng thấy sợ và cảm thấy không an toàn, dù biết ông ta sẽ không làm gì quá đáng nhưng ngồi cách xa ông ta vẫn an toàn hơn.

_Tôi nói gì cô có nghe không ?

Ông ta cao giọng hỏi Băng.

Băng ớn lạnh khi ánh mắt mình bắt gặp ánh mắt lạnh lùng không tỏ rõ giận dữ hay bình thường của ông ta.

Băng ngồi cứng nhắc ở trên ghế, mồ hôi tuôn ra ngày càng nhiều, chiếc ly trong tay Băng dường như sắp bị Băng bóp nát, cũng may vì tay Băng nhỏ bé, sức lại yếu nên chỉ làm đau tay mình.

Ánh mắt ông ta nhìn Băng như đang quan sát, đang đánh giá, như một con thú đang rình mò con mồi của mình, đang chờ xem đến lúc nào con mồi của mình bị mình dọa cho sợ chết khiếp đến nỗi phải tự động dâng nạp bản thân mình.

Bị ông ta chiếu tướng, bị không gian im lặng không có bất cứ một tiếng động làm cho run rẩy sợ hãi, làm cho cơ thể như bị một con dao sắc nhọn kè vào cổ.

Băng không còn đủ sức để chịu đựng kiểu giết người không cần dao kiếm này nữa, Băng tự động chuyển sang ngồi bên cạnh ông ta.

Băng thà chấp nhận chết ngay, còn hơn bị hành hạ tinh thần.

Ông ta cười thầm, xem ra cô vợ nhỏ bé và ương bướng của ông ta cũng không đến nỗi khó bảo như ông ta lầm tưởng.

Băng là cô gái càng dọa, càng chửu mắng càng gan lì nhưng nếu dùng lời nói ôn nhu, dùng đòn đánh vào tâm lý, Băng sẽ chịu đầu hàng trong vòng chưa đầy một phút.

Ngồi trên cùng một chiếc ghế, Băng ngồi cách xa ông ta, Băng không muốn động chạm vào ông ta.

_Tôi bảo cô gồi lại gần đây.

Băng ương bướng cãi.

_Chẳng phải tôi đã sang đây ngồi rồi còn gì ?

_Cô là khách của tôi hả ?

Băng cắn môi, mắt ầng ặc nước, Băng sắp bị ông tà làm cho phát điên. Băng không thích khóc lóc trước mắt ông ta nhưng không thể ngăn cản được dòng lệ đang trực trào trong lòng mình.

Ông ta quay sang nhìn Băng, thấy Băng mắt đỏ hoe, môi mím chặt, mặt tái nhợt.

Cô nàng chuẩn bị lệ châu rơi lã chã.

Ông ta phì cười.

Lấy được một cô vợ đa tính cách này thật thú vị.

Phút trước còn vênh mồm lên cãi và thách thức, phút sau ngồi im lặng, dáng ngơ ngẩn, mắt dõi về phương xa trông như một kẻ mất hồn, bây giờ lại ngồi khóc ngon lành.

_Cô muốn thế nào ?

Ông ta lãnh đạm hỏi.

Băng căm tức nhìn ông ta.

_Ông đừng quá đáng ! Đừng tưởng tôi là vợ của ông thì ông muốn làm gì cũng được.

Ông ta cau mày.

_Cô thấy tôi đã làm gì được cô chưa ?

Ông ta thở dài.

Không hiểu từ lúc nào, ông ta lại đi so đo tính toán với một đứa trẻ con thế này.

_Tất cả những yêu cầu vô lý mà ông bắt tôi làm chẳng phải đã chứng minh ông là con người như thế nào rồi sao ?

Băng uất ức phun trào tức giận của mình.

Mặt ông ta càng ngày càng lạnh.

_Yêu cầu vô lý ? Cô đang chửu tôi là một kẻ không biết điều đấy hả ?

Băng bĩu môi.

_Đó là do ông tự nhận tự chịu, tôi không hề có ý đó.

Rõ ràng trong lời nói của Băng có hàm chứa ý tứ muốn chửu ông ta nhưng Băng vẫn còn tỉnh bơ nói là không có ý gì.

Dáng điệu nhún vai và tỏ vẻ khinh mạn của Băng khiến ông ta không còn kiềm chế được nữa rồi.

Nắm lấy cánh tay Băng, ông ta lôi Băng ngã nhào vào lòng mình.

Băng vẫn còn chưa hoàn hồn, cằm đã bị nắm chặt, eo bị ông ta siết mạnh. Băng thấy đầu óc quay cuồng, người choáng váng muốn ngã.

Khi định thần nhìn lại, Băng mở to mắt kinh hoàng nhìn ông ta.

Vừa nhìn thấy ánh mắt chứa toàn sát khí của ông ta, Băng hốt hoảng vội nhắm ngay mắt lại, hơi thở phập phồng như một con thỏ con sắp bị con sư tử giết thịt.

Mặt Băng từ trắng nhợt chuyển sang một màu hồng lan đến tận mang tai khi đôi môi của ông ta đang chạm nhẹ vào môi mình, mũi của ông ta đang chạm vào mũi mình.

Băng hoàn toàn đóng băng, chân tay vô lực, Băng không biết nên phản ứng thế nào, nên làm sao cho phải.

Băng chưa từng rơi vào trường hợp này, cũng không hiểu làm cách nào để mở miệng nói ông ta thả mình ra và xin ông ta đừng chạm vào mình, cũng không dám mở mắt nhìn ông ta vì sợ hãi và ngượng ngùng.

Ông ta hành hạ Băng kiểu này còn đáng sợ hơn ông ta đánh Băng và giết chết Băng.

Chạm vào môi Băng không phải là do ông ta cố ý mà lúc đó do quá tức giận nên về cơ bản ông ta cũng không hiểu mình đang làm gì, chỉ biết phải dạy cho Băng hiểu không được phép ăn nói lung tung và hành động vô phép trước mặt mình.

Vì dùng sức quá mạnh, lại cộng thêm trí óc mờ mịt vì tức giận nên tận lực bắt Băng nhìn thẳng vào mắt mình.

Nhìn thẳng đâu không thấy, chỉ thấy Băng nhắm tịt mắt, mặt đỏ bừng, còn môi mình đang chạm vào môi Băng, tay còn đang ôm siết lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Băng.

Hình ảnh, tư thế này rất ám muội.

Ông ta lúng túng vội thả lỏng vòng tay ở eo Băng ra một chút, môi cũng không còn dám chạm vào môi Băng nữa.

Băng thấy ông ta vừa nới lỏng vòng tay, Băng vội giãy giụa muốn đứng lên và chạy trốn.

Đã bắt được con mồi làm sao ông ta có thể để cho con mồi của mình chạy thoát.

Lần này ông ta còn ôm Băng chặt hơn lúc nãy.

Băng vừa giận vừa thẹn, Băng đánh liên tiếp vào ngực ông ta, miệng hét.

_Mau thả tôi ra !

Ông ta không nói gì, cũng không có phản ứng gì, ông ta cứ để mặc cho Băng đánh.

Đánh được một lúc, Băng thấy mình vã mồ hôi mà người đàn ông trước mặt mình vẫn chẳng hề hấn gì, còn hại đôi tay nhỏ nhắn và mềm mại của mình đã đỏ hết cả lên vì đau.

Băng nhận ra nhưng cú đấm của mình không đáng mát xa cho ông ta.

Nhìn khuôn mặt tươi cười mang vẻ giễu cợt của ông ta, Băng hận không thể đánh cho mặt ông ta sưng lên.

Thật là tức chết mà !

Băng không ngừng than thầm, không ngừng kêu khổ.

_Đánh đã tay rồi chứ ?

Biết dùng lực không được, đấu lý cũng không thắng nổi ông ta, Băng ỉu xìu hỏi.

_Ông muốn gì ?

Đinh mệnh trái ngang(mysweetlovelyday)fullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ