Chương 6 ~ Hết

Start from the beginning
                                    

"Bây giờ đừng có quản đến khẩu vị của Trịnh Vịnh, ngươi vẫn là đem dâm thú kia cho gã đi, thân là Ninh quốc Vũ Dương Vương, ngươi cũng nên làm việc đúng đắn!"

"Ai, bệ hạ người không biết rồi, hiện tại ta không thể đem Sí Nhan cho gã, lúc trước ta chỉ đeo mặt nạ cho nó mà nó đã muốn sống muốn chết, nếu ta tặng nó cho người khác, nó sẽ nghĩ ta từ bỏ nó, nói không chừng còn làm ra chuyện kinh khủng gì đó."

Tần Lãng tâm đầy phiền muộn thật sự không có cách nào thản nhiên giao Sí Nhan ra, trước mắt lại xuất hiện cảnh Sí Nhan ầm ĩ không chịu đi, đến lúc đó thể nào cũng có nhiều người bị cào nát mặt mất.

"Không, ta thật sự không thể làm được......"

"Vậy để ta làm! Người tới, coi chừng Vũ Dương Vương, những người còn lại theo ta đến mang dâm thú kia đi!"

Mắt thấy Tần Lãng do dự nữa ngày mà vẫn còn cự tuyệt yêu cầu của mình, Ninh quốc vương rốt cuộc không thể tha thứ Vũ Dương Vương to gan lớn mật nhiều năm này, ông lệnh người tiến vào giữ lại Tần Lãng, chính mình tự dẫn người hướng đến phòng Sí Nhan nghỉ ngơi.

Nếu làm chuyện như vậy cần một kẻ xấu, Ninh quốc vương cũng không ngại đem cái danh xấu xa này tặng cho Tần Lãng.

Vừa vào cửa, ông thấy Sí Nhan quần áo không chỉnh tề thong thả ngồi trên ghế mà liếm mu bàn tay, đối phương tuy rằng bộ dáng cao lớn uy vũ, nhưng cặp mắt lại lộ vẻ ngây thơ trong trắng, mang theo một tia tò mò nhìn chính mình.

"Ô ngao......"

Sí Nhan nhận ra người trước mắt chính là Ninh quốc vương đã gặp ở yến hội, nó có thể hiểu được thân phận người này cao hơn so với Tần Lãng.

Lấy lòng người có địa vị cao, thì sẽ không gặp phiền phức, nghĩ thế, Sí Nhan lập tức đứng lên, nó vụng về sửa lại đám quần áo hỗn độn vì vừa phục vụ Vũ Dương Vương, rồi theo lễ nghi Đông lục ngoan ngoãn cúi đầu lễ độ chào đối phương.

Thấy dâm thú vẻ ngoài thô to bạo ngược này cũng biết biểu đạt lễ độ, Ninh quốc vương hiểu được Tần Lãng đã phải cố gắng rất nhiều, càng hiểu được vì sao Tần Lãng không muốn tặng nó cho kẻ khác. Dù sao, một sủng vật tự tay hắn dạy dỗ mà thành, làm sao không có tình cảm sâu sắc được.

Ninh quốc vương cảm khái thở dài, nhìn Sí Nhan gật gật đầu, mở miệng nói, "Sí Nhan, Vũ Dương Vương đã dâng ngươi cho Trường Dương quốc vương, hôm nay ngươi sẽ rời đi, hảo hảo nghe lời, đi theo ta."

Kết quả ông vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng rống giận trầm thấp.

Sí Nhan vừa rồi còn ôn hòa lễ độ bất thình lình thay đổi nhân cách, cặp mắt vàng tràn ngập sát khí đáng sợ, móng vuốt sắc bén cũng hơi cong lại, móng tay màu bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Tần Lãng đang bị người cưỡng chế ngồi tại ghế không cách nào cử động, nghe được từ cách vách (nhà bên cạnh) truyền đến tiếng rống giận đáng sợ của Sí Nhan, tiếp đó là tiếng mọi người sợ hãi thét chói tai.

Hắn biết Sí Nhan tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hắn không nghĩ tới lúc đối phương không nghe lời lại gắt gỏng như thế.

Dâm thúWhere stories live. Discover now