Mở đầu

42.7K 462 17
                                    

Tại khuôn viên đại học A, ngôi trường hàng đầu của Bắc Kinh, Trung Quốc.

"Giáo sư, giáo sư!" Một nam sinh trẻ tuổi tràn đầy sức sống chạy tới, Uyển Uyển đang đi về hướng bãi đỗ xe của trường đành dừng lại.

" Ngươi có việc gì sao Lâm đồng học?" Nữ nhân xoay người, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười hiền lành. Đôi mắt sáng nhìn thẳng vào nam sinh trước mắt khiến mặt hắn hiện lên hai vệt đỏ khả nghi.

Uyển Uyển là giáo sư giảng dạy tại đại học A nổi tiếng nhất nước, nơi đào tạo ra nhân tài cả nước. Nhân khí tốt, khuôn mặt đẹp cộng thêm dáng người hoàn hảo làm nàng luôn là đề tài bàn tán của nam nhân trong trường. Để được vào dạy trường danh tiếng lan xa như vậy phải là người giỏi và có nhiều kinh nghiệm, nhưng thật ra Uyển Uyển chỉ mới hai tư! Tên đầy đủ là Trầm Uyển Uyển, nếu việc nàng được nhận vào đây làm nhiều người hâm mộ và nghi ngờ đi cửa sau, thì khi biết Uyển Uyển là người Trầm gia thì hầu như không còn ai nghi ngờ khả năng của cô cả. Cả Bắc Kinh không ai không biết Trầm gia là thư hương thế gia, từ thời tổ tiên nghe đâu còn là thầy của bậc vua chúa, qua các đời Trầm gia vẫn giữ vững phong độ và bản lĩnh, các thế hệ đều là thư hương, cầm kì thư hoạ mọi thứ đều thuộc trình độ giáo sư nghiên cứu. Có thể nói, một nửa nền giáo dục ở Bắc Kinh đều do Trầm gia nắm giữ. Sẽ không ai nghi ngờ khả năng cũng như trình độ của người bước ra từ Trầm gia.

"Ta.. ta muốn cám ơn giáo sư đã tặng cho ta cơ hội lần này để có học bổng, thật sự nó rất quan trọng với ta!", nam sinh ấp úng, đỏ mặt mới nói hết câu, mắt ngó xung quanh tuyệt đối không dám nhìn thẳng vào nàng, cứ như tiểu bạch thỏ nhát gan-Uyển Uyển nghĩ thầm, khoé miệng cô nhẹ nâng :

" Không cần cảm ơn, ta cảm thấy cho ngươi thêm cơ hội là rất đúng, ngươi thật sự rất giỏi, Lâm đồng học. Việc ngươi nghỉ thi đáng lý không có cơ hội được nhận học bổng nhưng xét thấy mẫu thân ngươi bị thương phải nhập viện cần người chăm sóc xem như đặt cách cho ngươi lần này vậy, cố gắng vượt qua kỳ thi thật tốt đừng phụ tâm huyết của ta là được!" Mị Uyển trả lời, trên khuôn mặt tinh xảo vẫn giữ nguyên nét cười tuy diễm lệ nhưng cũng rất nghiêm chỉnh, đúng mực. Dù thấy nam sinh rất đáng yêu, nhưng phương châm của nàng là không trêu chọc thiếu niên ngây thơ, những thằng nhóc như vậy. ( Mị Uyển: đừng có đùa, người ta không muốn làm hại mầm non tổ quốc đâu mà -_-#)
Lâm Văn Minh trừng to mắt, đỏ lừ cả khuôn mặt, đứng ngây ngẫng, cứ mỗi khi đứng trước mặt nàng thì cứ như hắn bị biến ngu ngốc, giáo sư thật sự rất đẹp mà.

Đứng ngốc một lúc, đến khi hoàng hồn thì Trầm lão sư đã lên xe đi mất, trong lòng thầm ảo não mình lại làm mất cơ hội bắt chuyện lâu hơn với nàng, vừa rồi lão sư cười lên thật đẹp mặc dù chỉ là cười nhẹ, nhìn gần sau cặp kính ánh mắt lão sư thật hút hồn, làm cho khuôn mặt tinh sảo càng thêm mị hoặc.

Trầm Uyển Uyển lái xe về ngôi biệt thự riêng trong khu nhà giàu, vào trong nhà. Sau khi đỗ xe nàng đi thẳng lên lầu và vào ngay phòng tắm, lần nào cũng vậy cứ sau một tuần gò bó, sống như "một lão sư đúng nghĩa" thì cứ đêm cuối tuần chính là lúc nàng sống "tự do" mà hầu như không ai biết. Một Mị Uyển sống trong truỵ lạc và dục vọng, buông thả mọi thứ chứ không phải Trầm Uyển sống nghiêm khắc, cổ hủ.
Từ nhỏ nàng đã sống trong sự cô đơn, không phải về vật chất mà là cảm xúc, ở Trầm gia không ai tiêu xài thời gian cho những cảm xúc vô bổ, khi những đứa trẻ còn bi bô tập nói được ba mẹ ẫm đi chơi, thì Trầm Uyển chỉ chơi với bản chữ cái và những con số tẻ nhạt, không đùa giỡn, không tâm sự, mọi việc không liên quan tới kiến thức đều bị cho là vô bổ, thừa thải trong ngôi nhà đó. Đó là cuộc sống ở gia tộc mà người người hâm mộ là gia tộc danh giá, thiên tài trong mắt người khác!
Sự chèn ép, áp đặt của Trầm gia đã tạo nên Trầm Uyển rạng danh gia tộc, nhưng Uyển Uyển là người kiên quyết, không bị áp đặt nên Mị Uyển ra đời- nữ tay đua của thế giới đêm, vũ trường, quán bar là cuộc sống khác của cô. Nơi buông thả mọi dục vọng.

Asisu đào hoa kí ( NP-cao H)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ