Chương 3

41.3K 472 24
                                    

CHƯƠNG 3.1

“Kỳ quái… Tối hôm qua tại sao đột nhiên lại mơ tới chuyện rơi xuống hồ bơi?”

Một ngày đông ấm áp, Tuyên Vũ Đồng một mình ngồi trong phòng ăn của một nhà hàng tên là “Phương Chi Đình”. Chỗ ngồi của nhà hàng này được chia làm bên trong cùng bên ngoài, bên trong nha trang hoàng đậm phong cách Châu Âu phong tình, thỉnh thoảng phát ra giai điệu nhẹ nhàng, ưu nhã. Bên ngoài sân là phong cách Âu Mỹ, bàn ăn đặt giữa các loại hoa cỏ, còn có một cái thác nhỏ đổ xuống một con sông nhỏ len lỏi xuyên qua khuôn viên.

Tuy nói là mùa đông, mấy ngày gần đây nhiệt độ thật ấm áp, giống như tiết trời đầu thu, cho nên Tuyên Vũ Đồng chọn ngồi ở ngoài sân , bên trên có tán che nắng giúp che ánh mặt trời, gió nhẹ nhàng thổi qua, rất là thoải mái.

Thực đơn chính của nhà hàng này là các món ăn Tây Âu, xế chiều, sau hai giờ có trà chiều cùng điểm tâm nhẹ, cô chọn một phần Chocolatecùng một bình trà hoa quả, mở ra sổ tay, tiện ghi lại những linh cảm bất chợt.

Cô rất thích không khí nơi này, cảnh đẹp nơi đây có thể kích thích linh cảm của cô. Nếu như muốn thư giãn hoặc tìm linh cảm, cô lại đến nơi này, gọi một phần trà chiều, thoải mái, tự tại qua một buổi chiều.

Cô cầm lấy cây bút kim nguyên tử gạch gạch xóa xóa mấy dòng vừa viết, không hiểu tại sao đột nhiên lại  nhớ tới chuyện ở hồ bơi. Bất quá như vậy lại làm cho cô nhớ tới, tựa hồ như từ sau sự kiện đó, thái độ của Phó Kỳ Tu đối với cô cũng có chút thay đổi.

Cô vẫn làm tiểu người hầu cho anh, nhưng không bị sai làm đông, làm tây nữa, anh chỉ cần cô ở bên cạnh là được. Cô cảm thấy rất không quen, sau ngược lại chủ động nghĩ ra chuyện để làm, đem mình loay hoay xoay quanh.

Nhưng khi nhìn thấy, phản ứng của Phó Kỳ Tu chính là không hài lòng, ngược lại còn đối cô sinh khí .

Kỳ quái, đem cô theo bên người, không phải là để giúp anh làm việc vặt? Cô không hiểu, anh rốt cuộc khí  cái gì?

Khí  cô quá mức cần lao? Di, có người tức giận vì việc như vậy sao?

Lúc này, có người tới gần bên bàn, mang đồ ăn ra cho cô, đầu tiên là mùi hương Chocolate mới ra lò, thêm một ấm trà trái cây, cuối cùng là một khối bánh ngọt Hắc Sâm Lâm

“Di?”

Cô lập tức ngẩng  đầu lên.

“Tôi không có gọi bánh ngọt Hắc Sâm Lâm.”

“Cô là khách quen của tiệm, cho nên bánh ngọt này là tặng cho cô.”

Nam nhân đưa bữa điểm tâm tới cười nhạt.

“Thật sự?”

Cô kinh ngạc nhìn nam nhân kia, nhận ra anh là chủ quán, nhưng anh không thường xuyên ở quán, không ngờ tới hôm nay anh lại tự mình giúp cô mang điểm tâm tới.

“Kia, tôi thật ngại”

Vị chủ quán trẻ tuổi Khang Văn Thăng mới trên dưới ba mươi tuổi, tư văn hữu lễ, nhìn cô đang mở to mắt nét mặt vô cùng kinh ngạc, khóe miệng nét cười càng sâu.

Ăn hết tiểu bạch thỏ 18+ [full]Where stories live. Discover now