Chap 2: Kẻ Chiếm Hữu

6.8K 329 23
                                    


- Seungri's POV -

"Gọi ngay cho anh khi xe bắt đầu chạy, nhé?", Anh nói, nắm tay tôi thật chặt, giọng có chút nũng nịu.

Đây là điều tôi vừa yêu vừa ghét ở Jiyong. Tôi yêu cách anh quan tâm chăm sóc tôi, nhưng cũng chẳng thích nổi khi nó vượt quá giới hạn. Như bây giờ. Tôi bĩu môi lườm anh. Jiyong luôn đối xử với tôi như thế, như một đứa trẻ nít. Tôi nhỏ hơn anh thật đấy, nhưng đâu đến mức không thể tự chăm sóc nổi cho bản thân.

"Có Daesung hyung đi cùng em mà. Anh còn chưa an tâm sao?", Tôi giận dỗi quay mặt đi.

Daesung hyung, từ khi chúng tôi chính thức yêu nhau, bằng một cách thần kỳ nào đó, đã chuyển đến học trường tôi. Và thần kỳ hơn nữa khi anh ấy "tình cờ" học cùng lớp với tôi, mặc dù lớn hơn tôi 1 tuổi. Tôi đã có lần lớn tiếng với Jiyong về chuyện này, và đó cũng là trận cãi vã duy nhất chúng tôi từng có.

Nhưng khi quay lại nhìn, tôi thấy ánh mắt anh đầy vẻ bối rối và bi thương. Anh cụp cụp mi mắt, cắn cắn môi, cố tìm từ ngữ cho thích hợp mà trả lời tôi. Anh từng nói, anh không bao giờ muốn thấy tôi buồn bực hay đau khổ, nhất là khi chuyện đó lại do anh gây ra. Bây giờ, anh hẳn đang cắn rứt lắm, vì nghĩ mình là nguồn cơn cho sự giận dỗi này.

"Seungri, anh...anh...", Giọng anh tưởng như sắp vỡ òa. Anh là thế đấy, tôi không biết bên ngoài anh máu lạnh hay tàn nhẫn cỡ nào, nhưng khi hai chúng tôi bên nhau, anh hệt như đứa trẻ, dễ khóc cũng dễ cười. Đột nhiên làm tôi thấy hối hận vô cùng. Haizz. Đây là một điều nữa tôi ghét ở anh, anh luôn biết cách xoay chuyển thế cờ, biến tôi thành kẻ có lỗi.

"Em biết, em biết mà", Tôi cười thật tươi, cố cho anh thấy trong lòng tôi không còn khúc mắc gì nữa.

"Em sẽ gọi cho anh. Chỉ là, đừng đi quá giới hạn mà theo đuôi xe buýt của bọn em đấy", Tôi đùa, hoàn toàn vô tư cho đến khi bắt gặp ánh mắt bị bắt quả tang đầy tội lỗi của người đối diện.

"Jiyong!", Tôi hét lên, trợn trừng mắt.

"Được rồi, được rồi. Anh hứa."

Rồi anh quay xuống hàng ghế sau, nói với người đàn ông nãy giờ vẫn đang im lặng. "Daesung à, nếu tôi thấy Seungri mất đi dù chỉ một sợi tóc thôi...", Anh chẳng cần nói hết câu, vẫn đủ để người nghe phải dựng tóc gáy.

"Hyung à, em làm việc này cả năm nay rồi. Em đây thành dân chuyên rồi đó.", Daesung cười tít cả mắt, vỗ vỗ ngực vài cái ra vẻ tự hào về bản thân lắm.

Hài lòng, Jiyong gật đầu với Daesung, cười toe.

"Cả hai người, nhớ cẩn thận.", Anh rướn người đặt lên môi tôi một nụ hôn nhanh. "Và Daesung, chăm sóc em ấy thật tốt, được chứ?"

Anh nói, và tôi lại bĩu môi. Nhưng lần này, anh cười thật tươi, "Sẽ nhớ em nhiều lắm". Tôi lè lưỡi trêu anh, rồi chạy thật nhanh ra ngoài trước khi bị anh chộp lại.

Daesung hyung theo ngay phía sau. Tôi không nhịn được cất tiếng hỏi. "Hyung, anh có thấy tính chiếm hữu của Jiyong ngày càng quá đáng không? Hay nó đã phát triển thành bệnh lí gì rồi nhỉ?"

[Nyongtory] [Longfic] [Hoàn] Kẻ Đánh Cắp Trái Tim Rồng VàngWhere stories live. Discover now