- chào bạn, bạn có thể chỉ giúp tôi đường đến thư viện được không?
jimin hỏi, nở một nụ cười thân thiện, cô cố gắng che giấu sự sốt ruột đang cuộn trào trong lòng.
- thư viện? tôi cũng đang trên đường đến đó. tôi để quên tai nghe.
- thật may quá.
cô thở phào nhẹ nhõm.
- tôi đang tìm một người bạn ở đó.
- vậy thì đi cùng tôi đi.
chàng trai vui vẻ đáp, dẫn lối cho kiến trúc sư yu, bước chân nhanh nhẹn giữa những vệt nắng cuối cùng còn sót lại trên sân trường.
khi cánh cửa thư viện mở ra, một không gian yên tĩnh và ấm áp hiện lên, đối lập hoàn toàn với sự ồn ào và hối hả ngoài kia. ánh chiều tà còn vương trên khuôn mặt minjeong, người đang ngủ thiếp đi sau những giờ học căng thẳng. nàng tựa đầu vào chồng sách, mái tóc dài ngang vai buông lơi, vài sợi vẫn đang nán lại trên gương mặt thanh tú ấy. làn da trắng mịn được tia nắng cuối ngày vuốt ve, tạo nên một vẻ đẹp thuần khiết, mong manh, như một bức tượng điêu khắc sống động, khiến người nhìn không khỏi ngẩn ngơ. đôi môi kiều diễm của nàng thỉnh thoảng lại chu ra khe khẽ như đang hờn dỗi ai đó trong giấc mơ, khiến trái tim yu jimin bất giác rung lên những nhịp thổn thức nhẹ tênh, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. mái tóc nàng đung đưa theo làn gió thoảng qua từ cửa sổ, tuy rối bời nhưng lại chấm phá thêm sắc màu cho buổi xế chiều, như bức tranh được khắc họa bởi mẹ thiên nhiên, nơi mọi thứ đều trở nên xinh đẹp hoàn hảo. yu jimin đứng lặng hồi lâu, ngắm nhìn vẻ bình yên của nàng, cảm nhận rõ sự rộn ràng đang nở rộ mạnh mẽ giữa lồng ngực mình, một cảm giác ngọt ngào khó gọi tên. cô toan vén phần tóc rối khỏi gương mặt nàng, muốn được chạm vào làn da mịn màng ấy, yu jimin muốn giữ lấy khoảnh khắc này mãi mãi, chỉ ao ước nó là của riêng mình. trái tim kiến trúc sư yu lặng lẽ xao xuyến, một cảm giác kỳ lạ dâng lên, không giống với bất kỳ thứ cảm xúc nào mà cô từng trải qua. cảm giác này là gì nhỉ? sự ngưỡng mộ? sự quan tâm? hay là.. một thứ gì đó sâu sắc hơn?
- minjeong!
một giọng nói bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí im ắng giữa cả hai, jimin giật mình rụt tay lại. nàng cũng vì tiếng người gọi mà tỉnh dậy giữa cơn mơ, đôi mắt nàng mơ màng chớp chớp, dần lấy lại tiêu cự. minjeong vươn người, ngáp nhẹ.
- jimin, cô đến lâu chưa? xin lỗi, tôi ngủ quên mất.
nàng nhìn jimin, rồi mới nhận ra giọng nói vừa gọi tên mình. đó là james, anh chàng sinh viên người mỹ gốc hoa, bạn cùng nhóm với nàng.
- cậu vẫn chưa về nữa sao? đã muộn lắm rồi mà, cậu ăn gì chưa?
bàn tay anh chàng như một thói quen, thuần thục gấp gọn sách vở và laptop của minjeong để vào ba lô. gương mặt james lộ rõ vẻ lo lắng, dường như trong mắt chỉ thấy mỗi mình minjeong, anh chàng gần như bỏ quên hoàn toàn sự hiện diện của yu jimin trong căn phòng.
- nếu chưa ăn gì thì đi cùng mình nhé, dạo này cậu xanh xao lắm rồi.
james tiếp tục, giọng anh chàng đầy vẻ quan tâm, tiện tay nhéo hai bên má đã hóp đi chút ít vì sự bận rộn của nàng dạo thời gian gần đây.
YOU ARE READING
jiminjeong || 잠든 사랑
Fanfictiontừ beverly hills đến los altos cách nhau bảy giờ lái xe.
