VI

88 13 1
                                        

Chương 6

(+)Lưu ý chương này nên cân nhắc trước khi xem, nếu không thích có thể thoát.

×

Cả ngày hôm đó Lê Quang Hùng nghĩ mãi, anh làm công việc này vì bản thân muốn thế. Chuyện gia đình sắp xếp hôn sự, anh đã từng rất không đồng tình. Nhưng nhìn họ vui vẻ như thế, anh lại chẳng đành lòng làm trái ý họ.

Bởi anh chọn làm nhà giáo thay vì kế thừa tài sản gia đình. Ông Lê đã thỏa hiệp với anh chỉ có thể chọn một trong hai. Anh đã đưa ra lựa chọn, cũng đã làm cho ông Lê buồn lòng.

Để làm giáo viên, anh đã chọn đồng ý hôn sự. Nghĩ lại thì anh thấy Trần Đăng Dương đáng lẽ không nên vì anh, vì lựa chọn ích kỉ của riêng anh mà trải qua những loại chuyện này.

×

Sau việc cãi nhau đó Trần Đăng Dương thường xuyên đi về khuya hẳn một tuần liền. Đến một hôm hắn về sớm, đúng lúc anh vừa đi tắm xong. Trừ mùi sữa tắm của mình anh lại hửi thấy mùi nước hoa nồng nặc từ hắn.

Lê Quang Hùng hắc xì vài cái, hắn để ý thấy liền trực tiếp cởi áo ném vào thùng đồ dơ. Chưa đợi hắn vào nhà tắm, lần này anh trực tiếp hỏi thẳng.

"Dạo này em hay về khuya là đi đâu thế?"

"Bây giờ thầy thật sự tính quản chuyện của tôi à?" Giọng nói lạnh nhạt, tựa như ngày đầu cả hai về chung. Anh tưởng cậu nhóc này đã thông cảm cho anh sau những ngày ở chung rồi?

Nhưng mà chỉ là anh tưởng thôi..

Trần Đăng Dương mệt mỏi bỏ anh lại đi vào phòng tắm.

×

Những ngày sau đó trước tuần tổ chức hôn lễ, là những ngày Trần Đăng Dương né tránh anh ra mặt. Chẳng đi chung xe, cũng chẳng còn những buổi ăn cơm nhạt nhẽo. Dù là ngắn ngủi nhưng với anh, có lẽ đã đủ có thể gắng bó một chút với nhau rồi.

Chuyện của anh và hắn đã lắng xuống, nhưng đột nhiên buổi sáng hôm nay trong trường. Lê Quang Hùng nghe nhiều lời bàn tán trong lớp hơn bình thường.

Anh loáng thoáng biết được Trần Đăng Dương có bạn gái, và những chuyện giữa anh và hắn cũng vì vậy mà bị coi là giả.

Anh hơi sốc khi nghe thông tin này, buổi chiều ra về định bụng sẽ đến lớp gặp hắn. Bất ngờ thay, anh bắt gặp cảnh một học sinh nữ ôm lấy cổ Trần Đăng Dương. Dù chiều cao chênh lệch nhưng y vẫn nhón chân lên và hắn không có dấu hiệu cự tuyệt còn giữ eo kéo y sát lại gần.

Hình như anh nhận ra học sinh nữ đó, Đặng Mỹ - y là hoa khôi bên ngành mỹ thuật. Đường nét gương mặt đều tinh xảo tựa như tượng tạc. Anh nhìn bóng lưng họ rời đi, một suy nghĩ thoáng qua.

Thật xứng đôi...

×

Đến ngày gần diễn ra hôn lễ, bà Lê và bà Trần đều hẹn anh và hắn ra gặp mặt. Chủ yếu là chọn trang phục cưới, hôn lễ sẽ mời nhiều người đến. Việc này cũng rất hiển nhiên cần thiết.

Anh thay vào áo vest trắng, còn hắn thì là vest đen. Sau đó đến chụp bức ảnh cưới, không hiểu sao anh chẳng cười nổi. Khi bị hối thúc, anh cố nặn ra một nụ cười gượng. Bức ảnh đầy miễn cưỡng qua mắt của hai người lớn tuổi lại rất hạnh phúc.

||DuongHung|| • Heart Flutter  •Where stories live. Discover now