"Thầy lên lưng tôi cõng đi cho nhanh."
Chẳng nghe thấy động tĩnh, hắn xoay mặt lại ngước lên nhìn anh.
"Nhanh lên đi nếu không thì cả hai chẳng về nhà được đâu."
Hơi miễn cưỡng một chút, anh ngồi lên để hắn cõng đi. Thật may là không còn ai ở trường lúc này nếu không sẽ có rắc rối mất, chỉ cần đi đến bãi xe về nhà là ổn.
×
Buổi tối hôm đó hắn ngăn không để cho anh làm việc, còn dành chấm bài giúp. Lê Quang Hùng bất lực, nghe hắn đọc từng bài báo cáo cho mình.
"Bài này còn thiếu, đánh dấu cần bổ sung thêm. Cho tám điểm được rồi."
"Ồ"
Hắn lắng nghe, tay ghi chép liên tục. Đọc được mười bài thì đã khuya. Anh bảo hắn nghỉ ngơi, định bụng sẽ chấm sau khi hắn ngủ.
Nào có ngờ được hắn như đọc được suy nghĩ đó của anh. Ôm đống bài vào trong phòng ngủ luôn.
Tối đó anh ngủ rất ngon, rất sâu nên buổi sáng dậy tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều. Ngược lại Trần Đăng Dương vì đọc bài báo cáo dài mà đau cả họng, may mắn là không tắt tiếng.
Vào giờ giải lao hôm nay, đám bạn của hắn đột ngột kéo đến. Một người trong đám lên tiếng.
"Biết tin gì chưa Dương, vào confession trường coi đi nhanh lên."
Hắn khó hiểu làm theo, đập vào mắt là hình ảnh anh được hắn cõng hôm qua. Đi về chung một chiếc xe, lướt xuống comment lại thấy một đoạn video quay lại cảnh Trần Đăng Dương tức giận đòi tiền sinh hoạt từ tháng trước.
;
@quocdai: đăng bài biết vào 1 giờ trước.
Hình ảnh*
Vô tình biết được vài chuyện thú vị, chia sẻ cho mọi người cùng xem.
@đinh đinh: - cái gì vậy chứ, hai thầy trò yêu nhau hả?
--> @chobeos: - cái này thì dạy ai được, vậy mà hôm trước nói hay lắm.
@danmach: - bạn này khoa này năm mấy vậy? Trông đẹp trai đó!"
@hoali: - nhìn thầy cười xinh như vậy tưởng thầy hiền lắm chứ?
--> @hanh: - có nhìn nhầm không vậy, cái bạn học sinh kia mới là người đáng nói mà!?"
@andanh: - thầy có nhận tình một đêm không ạ?
--> @kao: - dám nói bậy, coi chừng bị trường tế đó!
-...-
Nhấn để xem thêm
;
Những lời comment tiêu cực, tấn công hắn và cả anh. Hắn nhíu mày, đôi mắt đầy tức giận.
"Ai đăng những thứ này lên vậy!?"
Hắn hơi lớn giọng, sự chú ý cũng vì vậy mà đỗ dồn tới. Bạn của hắn trấn an, khuyên hắn bình tĩnh, nhưng hắn hất tay đứng phắc dậy. Biết hắn chạy đến tìm anh, nên dùng mọi cách giữ lại.
"Bình tĩnh đi! Bây giờ mày tìm thầy chẳng khác nào xác nhận đâu!"
"Vậy bây giờ làm sao! Chẳng lẽ để yên như vậy!?"
Bạn của hắn lắc đầu, Trần Đăng Dương mệt mỏi ngồi xuống. Tay siết chặt nắm đấm, hận không thể đánh kẻ đã đăng tin lên.
Buổi chiều hôm đó hắn lang thang bên ngoài trường, định bụng sẽ về thẳng nhà luôn nhưng sợ anh đợi.
Trách là hắn không có số của anh dù đầu năm học anh có giới thiệu. Trách hắn không hỏi, tại hắn hết. Tức giận bản thân, Trần Đăng Dương dùng chân đá mạnh vào tường gần đó.
Từ xa tiếng còi xe vang lên, quay lại đã thấy Lê Quang Hùng bước xuống đóng cửa xe đi đến. Hắn lùi lại, tính né đi thì bị anh kéo ba lô giữ lại.
"Em tính đi đâu, sao không đợi tôi?"
Nghe giọng anh hơi lớn tựa như nạt trẻ con, Trần Đăng Dương không đáp, tay vò vạt áo đến đáng thương. Anh nói tiếp, chẳng đợi người kia ngâm.
"Em thấy bài viết rồi đúng không? Đừng để tâm đến nó nữa và về nhà cùng tôi."
Anh buông cánh tay giữ cặp hắn ra, bản thân đi lên xe đóng cửa đợi hắn. Dõi theo bóng lưng Trần Đăng Dương được một chút, hắn liền quay đầu mở cửa ngồi vào ghế phụ lái. Anh quan sát thấy hắn vẫn còn tức giận lắm, liền cười xòa nói.
"Tôi không để ý, em cũng đừng đặt nặng trong lòng."
Nhanh chóng quay phắt qua nhìn anh, hắn đưa ánh mắt khó hiểu.
"Nhưng họ mắng anh, anh chịu được sao?"
"Chịu được."
Anh trả lời một cách nhanh chóng, ngắn gọn. Nhìn nụ cười trên môi anh, hắn cảm thấy chua xót.
Nếu hắn muốn cũng có thể ra ngoài làm công việc ở chỗ ba mình ngay để không phải chấp nhận hôn sự này. Nhưng vì hắn muốn có bằng cấp để có thể tự mình làm điều mình thích, vì thế hắn đã từ chối thừa kế và chọn kết hôn cùng anh.
Ngay từ lúc đầu hắn cũng chưa từng coi thường việc giáo viên và học sinh quen nhau. Anh cách hắn chẳng bao nhiêu, hắn không thực sự câu nệ chuyện này.
×
To be continued.
KAMU SEDANG MEMBACA
||DuongHung|| • Heart Flutter •
Fiksi PenggemarDuyên phận suôi khiến chúng ta gặp nhau. Chúng ta gặp nhau không phải ngẫu nhiên, mà bởi duyên phận đã kết nối chúng ta trong mênh mông cuộc đời. Cảm giác rung động chính là sự báo hiệu. Lưu ý tất cả chỉ là ý tưởng của tác giả, không có thật.
