Chương 93

150 10 0
                                    

Giống như đang rơi tự do thì bỗng có một cành cây mọc ra chặn lại, anh nhấn nút nghe ngay giây đầu tiên, mấp máy môi không nói nên lời.

"Lý Huyền? Alo... Anh có nghe thấy không? Sao vậy? Sao không nói gì." Thịnh Mẫn vẫn dịu dàng y như trước: "Vừa rồi ồn quá, em không để ý thấy tiếng chuông điện thoại."

Phải rồi. Sao Thịnh Mẫn lại cố tình không nghe điện thoại của anh được. Lý Huyền thở dài một tiếng, hú hồn nghĩ. Thịnh Mẫn không biết anh đã nói chuyện với Dương Nhứ, mấy ngày nay, chẳng phải ngày nào cũng dỗ dành anh như thường đó sao.

"Em ở đâu vậy?" Trong lòng Lý Huyền vẫn nóng như lửa đốt, anh dứt khoát đâm thủng lớp giấy cửa sổ: "Dương Nhứ đã nói hết cho anh biết rồi."

Đầu bên kia lập tức lặng thinh tận nửa phút, sau đó Thịnh Mẫn mới lên tiếng, có lẽ là ảo giác của anh, giọng điệu của cậu có gì đó thay đổi một cách khó tả. Có phần giống trái cây khô héo rơi khỏi cành cây bị gọt sạch vỏ, lộ ra phần ruột thối rữa: "Nói gì với anh cơ? Cậu ta đâu biết gì."

Chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi, hầu kết của Lý Huyền trượt lên trượt xuống. Trong giây lát, trong đầu anh xuất hiện tới tám trăm suy nghĩ chẳng lành, việc không thể hiểu rõ được mới là việc khiến người ta lo lắng nhất.

"Cậu ta không biết, anh cũng không được biết sao?" Trong lòng anh căng thẳng nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường: "Thịnh Mẫn, lần trước ở sân bay, em nói thế nào, em nói em không lừa dối anh. Em nói cho anh biết rốt cuộc giờ em đang ở đâu vậy?"

"Chẳng phải anh vẫn thường xuyên lừa em đó sao." Thịnh Mẫn nhỏ giọng chỉ trích anh.

"Anh sai rồi." Lý Huyền lập tức nói xin lỗi, cho dù tạm thời anh không nhớ ra nổi Thịnh Mẫn đang nhắc đến chuyện gì: "Sau này anh không lừa em nữa."

"Điêu." Thịnh Mẫn cười khẽ một tiếng hơi khàn rồi lại im lặng.

Sự yên tĩnh thường trực khiến Lý Huyền cảm thấy bất lực: "Ít nhất thì trước tiên em hãy nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, em đang ở đâu đã."

Đèn đỏ đằng trước chuyển sang màu xanh, sau lưng vang lên tiếng còi xe thúc giục, thiết bị chỉ đường nhắc nhở anh đi thẳng bảy trăm mét sau đó rẽ trái ở nút giao là sẽ tới đường phía nam sân bay.

"Anh phải ra sân bay à?" Thịnh Mẫn nghe thấy, rốt cuộc cậu cũng hỏi: "Đi công tác à?"

"Không phải đi công tác, đi tìm em."

Thịnh Mẫn dường như thoáng sửng sốt, bất giác hỏi: "Đi đâu tìm em?"

"Không biết."

"Không biết cũng tìm?"

Chuyện thiên kinh địa nghĩa, có gì phải hỏi. Lý Huyền ừ một tiếng, sau đó đột nhiên hoàn hồn, thực ra anh có cách để biết.

Với anh, định vị không phải chuyện gì khó, anh có thể dễ dàng tìm ra vô số cách. Nhưng càng quan tâm càng dễ bị rối trí. Tình yêu chẳng khác gì một thứ thuốc độc mạn tính bất tri bất giác khiến con người ta trở nên ngu ngốc, mất lý trí, mặc cho bản năng chi phối, chỉ muốn chạy tới nơi gần người yêu mình nhất. Không cân nhắc, suy tính gì đã phóng ra sân bay, dù trời nam biển bắc cũng muốn bay đến bên cạnh cậu.

[Hoàn][ĐM] Để Tôi Được Gặp EmOpowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz