Chương 57: Lớp học bị phá hủy

256 35 1
                                    

Sau đó mọi bàn bạc với thầy Đàm, cô Anh Đào và thầy Thiên, cả ba đều bức xúc nhưng trên cương vị một giáo viên, cả ba khuyên học trò của mình bình tĩnh và hứa rằng nhất định sẽ cùng xử lí chuyện này cho rõ ràng.

Anh Đào còn gọi Ma Kết xuống văn phòng an ủi cả một tiết, thậm chí Ma Kết chưa cảm động khóc thì cô giáo đã khóc trước rồi.

Qua lần này, Ma Kết cảm thấy rất nhẹ nhõm. Cô có bạn bè, có giáo viên quan tâm hết mực, cô không sợ gì cả.  Ba mẹ cũng đã tin cô tuyệt đối, vì thế lần này Ma Kết sẽ không để ông ta làm chuyện xấu nữa.

...

Việc ôn thi vẫn cứ diễn ra như thường lệ, giữa cái hè nắng nóng, mọi người vẫn cứ tập chung ôn thi đều đặn.
Chỉ còn vài tháng nữa thôi là bọn họ không còn ngồi ở lớp này nữa rồi, cho nên cả lớp rất trân trọng những giây phút này.

Trong văn phòng, Đàm Thiên chống cằm ngủ gà ngủ gật. Cảnh Thiên vỗ vai anh cái bốp, mắng:

"Suốt ngày ngủ!"

Đàm Thiên giật mình, cáu gắt quát: "Cậu có vấn đề à?"

Cảnh Thiên thản nhiên đáp lại: "Cậu mới có vấn đề! Xem cậu đi, có ra dáng giáo viên không?"

Đàm Thiên nghe vậy thì uể oải, không nhắc thì thôi, nhắc tới là thấy mệt cả người: "Tôi mặc kệ, nắng nóng thế này, ai mà muốn dạy lũ tiểu quỷ ồn ào đó!"

Xong anh xoay ghế lại hỏi: "Mà này, chuyện trường mình sao rồi?"

Cảnh Thiên không nhìn anh, đáp:"Yên tâm, đám nhóc lớp cậu làm rất tốt, sau đại hội thể thao đã kéo thêm nhiều người tin tưởng. Bên trên còn đầu tư cho trường khá nhiều nên mọi việc đã được giải quyết rồi."

Sau đó anh xoay ghế lại nhìn Đàm Thiên: "Tất nhiên vẫn có một số cho rằng thể thao chẳng có gì quan trọng, học hành không được thì vẫn thua nên là cậu lo mà ôn thi cho mấy đứa nhỏ đàng hoàng."

"Xùy, đám nhóc đó thực chất học rất giỏi, cậu khỏi lo."

Thấy Đàm Thiên chắc chắn như vậy, Cảnh Thiên cũng yên tâm hơn phần nào. Ngoài ra thì có một chuyện anh vẫn còn lo lắng:

"Cậu cho mấy đứa nhóc về sớm một chút, dạo này không an toàn."

Dạo này anh thấy nhiều người lảng vảng bên ngoài, sợ tụi nhỏ sẽ không an toàn.

"Biết rồi! Ai bảo tụi nhóc mới có tí tuổi lại dính vô đám tội phạm đó chứ!"

"Cậu có trách nhiệm tí được không hả?"

Đàm thiên nhíu mày, không thèm quan tâm lời Cảnh Thiên nữa. Anh với tay lấy cái áo, chùm lên đầu rồi nằm xuống bàn ngủ tiếp. Còn mười lăm phút nữa là vào tiết rồi, anh phải tranh thủ ngủ.

Cảnh Thiên nhìn một lúc cũng ngán ngẩm quay đi. Anh chỉ trách vậy thôi, thật ra anh biết Đàm Thiên lo lắng rất nhiều, thậm chí còn thức đêm nghiên cứu mấy vụ án kia.

Cảnh Thiên không hiểu, thực ra Đàm Thiên có thể nhờ anh tra tài liệu giúp, cũng có thể tỏ ra lo lắng và nói rằng "thực ra tôi rất quan tâm các em". Vậy mà Đàm Thiên cứ thích tỏ vẻ không quan tâm, đúng là khó hiểu.

[12 Chòm Sao] Nhiệt Huyết Thanh XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ