Chương 14: Chơi dơ

665 51 0
                                    

Thoáng chốc đã qua hai tháng kể từ khi thông báo tổ chức đại hội thể thao, hiện tại các lớp đều đang tập chung rèn luyện, ai ai cũng muốn chiến thắng và dành được huy chương. Nghe nói lần này bên truyền thông báo chí đến rất nhiều cho nên vì muốn được lên báo mà học sinh nào cũng chăm chỉ rèn luyện thân thể.

Đàm Thiên đi qua đi lại trong phòng giáo viên với vẻ mặt đăm chiêu. Không chịu nổi sự lặp đi lặp lại trước mặt, Cảnh Thiên khó chịu hỏi: "Cậu bị gì thế?"

Đàm Thiên chau mày, đặt hai tay ra sau lưng bày tỏ suy nghĩ:

"Chạy việt dã thì không nói, nhưng còn chạy tiếp sức... e rằng lớp tôi không đủ khả năng."

Cảnh Thiên ngồi trên ghế xoay lại, anh khó hiểu: "Bình thường cậu có quan tâm tụi nhóc đâu, tôi nói cho cậu biết, đám nhóc tiểu quỷ đó chạy không nhanh thì ai nhanh bằng? Suốt ngày để tôi rượt muốn chết!"

Thầy Đàm nghiêng người chống một tay lên bàn nhìn Cảnh Thiên: "Không phải chuyện đó, mấy học sinh nữ lớp tôi hơi đặc biệt, ai da, cậu cũng biết rồi đó, với lại dạo này chúng nó không đoàn kết lắm."

Cảnh Thiên ngạc nhiên: "Bất ngờ thật đấy, tôi tưởng cậu chẳng biết gì về cái lớp đấy."

Đàm Thiên liếc anh một cái: "Không nói chuyện với cậu nữa!" Nói xong liền cau mày đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, tiếng trống sinh hoạt mười lắm phút đầu giờ vang lên. Cảnh Thiên đứng dậy tiếp tục làm công việc của một thầy giám thị đi tuần tra quanh khu vực bờ tường. Anh đi thẳng ra cổng trường ngó nghiêng, được một lúc đã nhắm một mục tiêu.

Một cái cặp được ném qua bức tường, tiếp đến có một cánh tay thò lên bám vào tường rồi bắt đầu trèo qua nhưng đột nhiên cậu học sinh lại dừng lại. Cảnh Thiên đứng bên dưới mặt đối mặt, mắt đối mắt với học sinh quen thuộc trên tường, anh mỉm cười hiền từ không chút hung dữ.

"Hello thầy!" Bảo Bình ngồi trên bờ tường vẫy vẫy tay. Cảnh Thiên một tay cầm cặp của cậu, một tay ngoắc ngoắc cậu xuống.

"Mau xuống đây!"

"Không!"

"Em nói cái gì?"

Bảo Bình lắp bắp: "Không, ý em là không có gì để leo xuống, em không xuống được. Vâng, đúng là như vậy!"

Cậu nhìn thầy giám thị rất bình thường ở bên dưới, lặng lẽ toát mồ hôi hột.

"Em muốn tự xuống hay để tôi leo lên?"

"Thầy leo đi!" Cậu ngây thơ đáp lại.

Cảnh Thiên: "..."

Anh thay đổi giọng điệu, quát lớn với Bảo Bình:

"Xuống đây cho tôi! Không thì em đừng trách tôi ác!"

Bảo Bình giật mình nhảy xuống, hai chân vừa chạn đất, chưa để Cảnh Thiên nói gì cậu đã xoay người bỏ chạy. Chạy xong Bảo Bình mới tự trách, cậu cho rằng đây đúng là hành động ngu ngốc nhất của bản thân, biết thế đứng lại thì có khi thầy sẽ tha cho cậu. Bây giờ hối hận cũng đã muộn, cậu chỉ có thể chạy.

[12 Chòm Sao] Nhiệt Huyết Thanh XuânWhere stories live. Discover now