Chương 38

97 12 0
                                    

Ra khỏi thành Thái Nguyên, đoàn người tiến về phía nam.

Đi hết ba canh giờ, bọn họ mới thấy được một thôn xóm phía xa xa.

Nhưng người phụ nữ không dẫn đám người vào mà đi đường vòng tới ngọn núi nằm phía sau thôn.

- Tại sao không vào thôn?

Tướng sĩ đi theo bảo vệ cảnh giác hỏi.

- Không phải các người muốn đến xem người bệnh sao?

Trên đường đi, thấy bọn họ không có ác ý, người phụ nữ dần thả lỏng, bình tĩnh giải thích:

- Nạn dịch hạch lây lan quá nhanh, chúng tôi không thể để người bệnh ở trong thôn nên đành phải sắp xếp cho bọn họ ở một nơi khác.

Nàng ta giơ tay chỉ vào đường mòn mờ mờ trong rừng, nói tiếp:

- Người bệnh đang ở trong miếu thổ địa đằng kia.

Trên bầu trời vắng sao, ánh trăng yếu ớt, dưới ánh sáng le lói của ngọn đuốc, đoàn người chỉ thấy một con đường mờ ảo.

Đi thêm một khắc nữa, bọn họ mới tới được miếu thổ địa.

Tới trước một cây cổ thụ, người phụ nữ dùng lại, đưa tay cản đoàn người bước tiếp, nói không đi vào trong được.

Nàng ta tìm một hồi bên hông cây to, lâu sau mới moi ra được một sợi dây thừng. Người phụ nữ kéo dây, chợt có tiếng chuông trong trẻo vang lên.

Trong miếu thổ địa tối tăm bỗng sáng đèn, có tiếng động phát ra.

- Bên trong đều là người nhiễm bệnh, trừ tôi ra thì ít có người nào được vào đây. Các người mau bịt khăn vào.

Đợi sau khi nhóm người Ân Thừa Ngọc đeo khăn xong, có một người đàn ông trẻ tuổi cầm lồng đèn bước ra.

Trên mặt cậu ta cũng bịt khăn, không bước tới gần, dừng chân cách bọn họ ba bước. Vì trời tối và ánh được heo hắt, người đàn ông không để ý đến đám người Ân Thừa Ngọc, tưởng rằng người trong thôn tới. Cậu ta nhỏ giọng hỏi:

- Đại phu, cô lấy được thuốc rồi hả?

- Ừm, lấy được rồi.

Người phụ nữ - hay còn gọi là Ôn Linh - không nói gì đến tình hình trong thành, đặt sọt thuốc xuống đất, hỏi:

- Tình hình sao rồi?

Người đàn ông cúi đầu ho khan mấy tiếng, đoạn thở dài:

- Chết thêm năm người. Bọn tôi đã thiêu xác rồi, chôn tro cốt ở phía sau miếu. Hai ngày nay không còn thuốc, bệnh tình của người nhiễm càng nặng hơn. Hôm nay có mười mấy người nôn ra máu, tôi đã chuyển họ đến chỗ khác.

Ôn Linh cau mày, nói:

- Hai sọt này tạm đủ dùng. Sáng sớm mai ông gọi người tới sắc thuốc. Thuốc phải uống liên tục mới có hiệu quả.

- Tôi biết rồi.

Người đàn ông đáp, nói tiếp:

- Hôm nay tôi nghe bà lão nhà họ Triệu nói, con trai bà ấy nghe ngóng được quan phủ chở lương thực đến cứu tế đấy. Không biết tình hình ở trong thành ra sao rồi? Nếu quan phủ thật sự đến cứu tế thì tốt, tôi sợ rằng bọn họ lại muốn bắt hết rồi thiêu sống đám người bệnh chúng ta ấy chứ.

CỬU THIÊN TUẾNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ