(6) Thánh hoàng chương - 1

548 46 24
                                    


Mấy ngày này, Tào Phi rảnh rỗi nhàm chán ngồi ở trong noãn các, không làm gì ngoài việc sắp xếp đất phong. Lúc này nếu là có người đến tìm hắn bàn việc binh đao, nhất định sẽ bị hắn tuốt kiếm đâm cho một nhát.

Hắn vẫn sầu não chuyện xuất binh phạt Ngô lần trước. Tào Chân, Trương Cáp tiến công đánh bại Tôn Thịnh, đại phá Lã Phạm, Hạ Hầu Thượng hoả thiêu quân Gia Cát Cẩn, Tôn Quyền phải cố thủ ở Lâm Giang. Thắng lợi đã trong tầm mắt, không ngờ gặp phải dịch bệnh, Chu Nhiên lại một mình chống cự quyết liệt giữ Giang Lăng, còn phản công được hai trận. Ròng rã mấy tháng, không bên nào được lợi, Tôn Quyền gửi thư giảng hoà, hắn đành cắn răng lui binh. Dù cuối năm đánh bại người Hồ nổi lên ở mạn Bắc, bình định Hà Tây, nhưng cũng không cao hứng cho lắm.

Hơn một tháng nữa là Trung thu, cũng lâu rồi không gặp vương công chư hầu. Kì thật, hắn nhớ Tào Lễ, cũng nhớ Tào Lâm. Trương Thọ từng hỏi hắn, không nỡ xa hài tử, vì cái gì không giữ lại Lạc Dương? Hắn nói: "Không hợp phép tắc." Trương Thọ ngạc nhiên hỏi: "Nhưng chủ thượng là thiên tử, người chính là phép tắc mà?" Hắn chỉ nói: "Trẫm là vua một nước, pháp chế tự mình đặt ra mà không tuân thủ, thà rằng đừng làm Hoàng đế." Trương Thọ sợ hãi không dám hỏi nữa.

Hán triều có Thất quốc chi loạn, vương chư hầu nắm quyền lực, không ngừng kéo bè đảng, tự xây dựng vây cánh. Đến cuối Đông Hán lại loạn vì đám hoạn quan Thập thường thị. Sau khi lên ngôi, hắn tước bỏ quyền hành của hoạn quan, thực hiện chính sách triệt để thu lại thực quyền của vương công chư hầu. Thiết lập hệ thống giám quốc chặt chẽ, giám sát gắt gao. Còn giáng một loạt quận vương xuống huyện vương, thực ra quyền lợi về thái ấp không giảm, số hộ chịu thuế giữ nguyên, chỉ là ảnh hưởng và cai trị thu hẹp xuống phạm vi huyện.

Thật ra, Tào Thực từ đầu căn bản đã là huyện vương. Quyên Thành và Ung Khâu vốn dĩ chỉ là phạm vi huyện. Năm Hoàng Sơ thứ hai, phong các công tước làm quận vương, cân nhắc một hồi lâu, vẫn chỉ phong Tào Thực làm huyện vương. Dù sao hắn cũng là tội thần, đã bỏ qua bậc công tước phá lệ phong vương, ngang bằng người khác thì không thoả đáng. Ngược lại thái ấp của hắn hai ngàn năm trăm hộ, còn nhiều hơn Tào Vũ và Tào Lâm. Chuyện này Tào Phi cảm thấy mình xử lý vô cùng thoả đáng. Không phải, hình như còn có chút không công bằng.

"Chủ thượng, Lữ khâm sai cầu kiến. Tư Mã Thị trung cũng tới rồi."

"Khâm sai? Ở đâu vậy?"

Trương Thọ rụt rè đáp: "Hồi chủ thượng. Ung Khâu." Tào Phi hơi nhíu mày, lại nói: "Bảo hắn đưa cho Trọng Đạt, đem vào đây đi."

"Không phải đã hạ chiếu lệnh không được hạch tội linh tinh rồi sao?"

Tư Mã Ý đi vào trong, chưa kịp hành lễ, Tào Phi đã nói: "Không cần hành lễ." Tư Mã Ý giao tấu sớ của quan giám quốc cho hắn, thấy hắn mở ra đọc một lúc cũng không có biểu cảm gì. Ánh mắt mười phần hững hờ. Nhưng Tư Mã Ý đi theo hắn lâu như vậy, lại cảm thấy thái độ này không ổn.

"Bệ hạ, có chuyện gì sao?"

Tào Phi vẫn im lặng không đáp. Qua một lúc lâu, hắn mới cười nhạt một tiếng, đưa tấu sớ cho Tư Mã Ý. Hắn quan sát Tư Mã Ý đọc xong hai tay đã run lên, sắc mặt hết xanh lại trắng, chỉ mỉm cười: "Trọng Đạt, đôi khi trẫm thực sự... hận không thể giết hắn. Trẫm giết được Đinh Chính Lễ, lại không thể giết hắn."

[THU HẢI ĐƯỜNG] - Huấn văn - PiZhi Where stories live. Discover now