Chương 8: Trường học khiếm thị

440 97 1
                                    

Tiếng súng xen lẫn những tiếng chửi rủa, còn có tiếng cửa sổ vỡ cùng tiếng chó hoang hú trong đêm, như vậy cũng đủ để chứng minh sự tàn khốc bên ngoài đường phố.

Anh em nuôi đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Cái bóng của Hứa Tri Ngôn cũng không tìm thấy.

"Nó đi đâu rồi? "

"Nó trốn đâu rồi? "

"Nó .... .... "

Chúng nó cứ lặp lại những câu này, dường như mong đối phương nghe thấy mà tự chui đầu ra.

Hứa Tri Ngôn nằm dưới gầm giường, bình tĩnh thoải mái.

Cậu quét mắt nhìn mắt cá chân trắng xám của hai con quái vật, tự hỏi bản thân còn phải trốn ở đây bao lâu nữa.

Trước mắt đa số tình huống đều phù hợp với những phán đoán của cậu.

Hai anh em ngũ quan khiếm khuyết, không có mũi, chúng không ngửi được nên chỉ có thể dựa vào thị giác, trí lực xem ra cũng không cao, thân hình mưng mủ cứng ngắt không cho phép chúng cúi người khom lưng ngay khi xông vào, nhất là khi chúng đã nhìn thấy mảnh vỡ ngoài kia.

Nhưng bây giờ tình huống khá rắc rối, bởi vì ngoài kia cũng toàn là quái vật.

Nếu vậy việc cậu ngụy trang trốn thoát bằng cửa sổ rất có thể không có tác dụng, kế tiếp phải xem lũ quái vật này phán đoán như nào.

Lại qua một chốc, quái vật không còn lẩm bẩm nữa.

Anh trai dẫn đầu nhảy khỏi cửa sổ, "phịch" một tiếng rơi xuống tầng 1 rồi hướng về nơi nào đó chạy đi.

Em gái đợi sau khi hình bóng anh trai biến mất hoàn toàn thì trở về chính giữa căn phòng.

Lại là một trận im lặng trầm mặc.

"Anh ba, em biết anh trốn ở đâu rồi! " âm thanh bén nhọn vặn vẹo vang lên, nó vung cánh tay lên rồi hét lớn.

Thanh âm đột ngột vang lên, Hứa Tri Ngôn bị âm thanh sắc nhọn này dọa cho nhịp tim tăng lên mấy trăm nhịp, nhưng cũng chỉ là tim đập nhanh hơn thôi, chứ cậu vẫn không có hành động gì.

Sau khi suy đoán ưu khuyết điểm của quái vật, cậu cực kì cẩn thận khi chui vào gầm giường, dường như không để lại vết tích nào, cậu còn làm đứt dây điện để đèn trong phòng không thể bật lên được, từ đó mà ảnh hưởng đến tầm nhìn của chúng.

Quả nhiên, tuy em gái nói là tìm được rồi, nhưng cơ thể thể lại hướng về một hướng khác đi tới.

Nó vừa la hét vừa mở tủ quần áo ra.

Bên trong quần áo chất thành đống.

Không có người trốn ở chỗ này.

"Sao có thể? Sao có thể? Sao....? " nó dường như không tin, chui cả đầu vào tìm.

Thì ra khi Hứa Tri Ngôn tưởng tượng cảnh chạy trốn, để trông thật một chút, cậu đã lấy một cái áo khoác dày khoác lên người, trong lúc vội vàng đã không đóng chặt cửa, làm em gái hiểu nhầm là cậu đang trốn ở bên trong.

Nó đem tủ quần áo lục tung lên, sau khi chắc chắn bên trong không có người, nó thất vọng.

"Anh ba nhất định là đang ở trong phòng của ba mẹ .... "

"Em sẽ đi tìm anh ba..."

Em gái lẩm bẩm trong miệng, cứ đi một bước lại quay đầu 3 lần, cuối cùng ra khỏi phòng ngủ.

"Rầm! " cánh cửa phòng ngủ bể nát bị kéo lên cố định lại trên khung cửa, nhìn có chút tội nghiệp.

Hứa Tri Ngôn không vội ra ngoài, cậu vẫn bất động.

Không phải cậu chưa từng nghĩ đến việc trốn trong phòng ba mẹ, dựa theo sự sợ hãi của hai anh em đối với 2 NPC này, trốn ở đó có vẻ an toàn một chút.

Nhưng cậu chưa từng vào căn phòng đó bao giờ, cũng không rõ kết cấu của căn nhà này, cửa sổ tầng một bên dưới đều có song sắt, lỡ xui bị nhốt vào bên trong thì có cánh cũng khó bay.

Hai con quái vật đã kiểm tra căn phòng này rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chúng sẽ không quay lại.

Kế Thừa Phòng An Toàn Tại Trò Chơi Vô HạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ