04. Đêm Khuya "Hầu Hạ" Cậu Chủ Lại Được Cậu "Hầu Hạ" Ngược Lại

6.2K 138 8
                                    

Không hợp gu tìm truyện khác.

Please read patiently and wait for the hotter scene!!! Thank you T.T

Hình như chương này mình viết hơi tệ thì phải.

__________________

Sau gần 20 phút trong nhà tắm, cuối cùng Đồng An mới có thể tỉnh táo đi ra. Vừa tắm xong tóc còn hơi ẩm ướt, nước đọng lại trên tóc anh từng giọt rỉ xuống áo thun trắng. Vốn dĩ việc này cũng rất bình thường với anh, vì ở quê tắm xong cũng không có khái niệm lau đầu tóc cho khô ráo, mặc kệ nó. Lúc nào khô thì tự khắc khô.

Trên người anh đang bận quần short cùng áo thun, Đồng An nhiều lúc cũng rất ngưỡng mộ nhà họ Luân. Người hầu đếm sơ cũng trên mười đứa, mà ông bà chủ vẫn có thể lo được cho bọn họ chỗ ăn ở, quần áo sạch sẽ thì đúng là...

Hào phóng.

"Đồng An ơi"

Vệ sĩ Trương khẽ gọi, tay ngoắc anh ra một góc với mình.

"Sao thế anh?"

"Con bé Nhiên Nhi gọi cậu"

"Nhiên Nhi?"

Anh nhíu mày cố gắng suy nghĩ, Nhiên Nhi có phải là cô bé đứng bếp cùng dì Chu không nhỉ? hình như cô bé mới chỉ mười lăm tuổi.

Anh gật đầu, cẩn thận mở cửa phòng. Nhiên Nhi đã đứng chờ sẵn, cô bé vội vã kéo tay anh đi lên lầu, vừa đi vừa giải thích

"Cậu chủ gọi anh đó anh Đồng An, chẳng hiểu sao hôm nay tâm trạng cậu chủ trông rất không tốt."

"Thế sao? sao cậu chủ gọi anh vào giờ này?"

Anh khó hiểu, những người giàu thường thế hả? giờ sinh hoạt và tính cách của họ thật kì quặc.

Đứng trước phòng cậu chủ, cả anh và Nhiên Nhi đều bất động, không một ai tình nguyện gõ cửa. Hai người nhìn nhau khoảng vài giây, Lâm Nhiên Nhi mỉm cười, tay gõ nhè nhẹ vào cửa phòng.

"Cậu chủ ơi... anh Đồng An đến rồi"

"Vào đi."

Tiếng đáp trả có chút cáu giận, đây cũng là một phần nguyên nhân khiến ai khi đứng trước cửa phòng của cậu ta đều trở nên do dự... trừ ông bà chủ.

Nhiên Nhi mở cửa, nắm lấy tay anh dẫn anh vào trong. Quý tử có một không hai của nhà họ Luân có khác, căn phòng không hề "đơn giản", những thứ đồ lấp lánh quý giá đều được trưng bày hết trong đây. Nước hoa, vòng vàng nhẫn bạc..., tất cả có đủ.

"Con nhỏ kia, bỏ cái tay mày ra"

Minh Hiển liếc qua hai bàn tay nắm chặt lấy nhau trong vô cùng tình cảm, như kiểu là một cặp đôi đang cùng nhau vượt qua nổi sợ hãi.

Ha, con mẹ nó. Thế thì ông đây làm phản diện.

"Xin lỗi... cậu chủ"

Nhiên Nhi mím môi cúi đầu, thân thể cô bé run lên.

Cậu chán ghét thở dài "Mày cút"

"Vâng..."

Khi Nhiên Nhi đi ra, cô bé dùng ánh mắt "an ủi" cuối cùng cho Đồng An. Liệu anh phải sống sót làm sao khi đối diện với cậu chủ mười bảy tuổi tính cách khó khăn không khác gì một ông già này đây?

[Song Tính/ Thô Tục] Cậu Chủ Where stories live. Discover now