Chương 17: Trong thực tại

67 5 3
                                    

~ "Nhớ em..."~

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

         Tờ giấy có vết đen, đối với những người bình thường thì sẽ không quá để tâm, họ sẽ thấy rằng đó chỉ là một dấu chấm vô hại, không ảnh hưởng quá nhiều, tờ giấy kia vẫn chỉ là tờ giấy. Còn đối với những kẻ cay độc thì đó là một vết nhơ nhuốc kinh tởm, một sự sai sót. Giống như việc bạn có một trang trại cừu, 99,9% đều mang bộ lông trắng muốt, xinh đẹp, thì từ đâu lọt lại 0.1% có bộ lông đen ngòm. Con vật tội nghiệp ấy, tất dĩ lẽ ngẫu sẽ trở thành nổi bật. Nổi bật vì sự xấu xí đến phát kinh của bản thân, nổi bật nhờ cái bộ lông đen ngòm ấy. Dù thế, đối với bạn, một người chăn nuôi, người chỉ quan tâm đến chất lượng lông cừu thì điều đó chẳng là gì, nó cũng chỉ như bao con cừu khác, một con cừu bình thường, một con vật sẽ cho bạn bộ lông, bất kể màu sắc là gì. Nhưng, đối với đồng loại, lũ cừu trắng ngạo nghễ với bộ lông không tỳ vết, con vật tội nghiệp kia lại là thứ hạ đẳng, Nó là một mảnh ghép thừa thãi, một vết nhơ khó xóa. Nó không giống bất kì con nào và chẳng con nào giống nó. Màu đen lạc lõng giữa chốn màu trắng, chẳng khác nào một vết ố trên chiếc áo sơ mi trắng. Và nếu coi Helena là một con cừu đen thì những người ở Task 414 là những con cừu trắng cao thượng. Họ sẵn sàng quẳng cho cô những ánh mắt nghi ngờ, những cái nguýt khinh bỉ thậm chí là những lời rèm pha đến nhói lòng. Họ còn chẳng thèm che đi sự ghét bỏ đang trào lên từ đáy mắt.

         Đối với Helena, Ghost là người cô biết ơn. Cô tự hiểu bản thân không xứng đáng với gã. Điều duy nhất làm cô thấy bản thân mình có giá trị đó là trao thể xác cho gã. Dù rằng mỗi lần xong, cô đều thấy bản thân mình thật kinh tởm. Sau cái ngày gặp Ghost khi nhận lệnh phá hỏng nhiệm vụ của đội 414, cô lại càng thấy bản thân mình đáng khinh hơn bao giờ hết. Đối diện với ánh mắt tha thiết của gã, Helena đau đớn hơn bao giờ hết. Khoảng khắc cô đạp bay Ghost đi, cô đã nghĩ bản thân nên chết đi thì hơn. Lệ nóng rơi xuống bàn tay đầy sẹo, trái tim như bị bóp đến nghẹt lại. Nhìn thấy Liz lao đến, Helena vốn không nỡ làm y đau, nhưng đây là chiến trường, họ là đối thủ. Nhắm mắt vật y xuống, lòng cô chùng xuống, hãy coi như lần gặp mặt này sẽ kết thúc cái tình bạn tưởng tượng mà họ dựng lên.


---------

             "Tại sao con lại đánh cả người bên mình? Lực lượng của mình vốn mỏng, con không biết hay sao?"

              "Miễn là con hoàn thành mệnh lệnh là được, phải không? Lũ vô dụng ấy có hay không cũng chẳng quan trọng. Một mình con là quá đủ rồi, cha à!"

              Helena kiêu ngạo đáp trả lời của Silco. Ông tức tối nắm lấy cằm cô kéo gần lại phía mình. Giọng ông gằn lại.

               "Rồi sẽ có ngày cái sự tự tin khốn kiếp của con sẽ giết chết con. Nên nhớ, Helena, mệnh lệnh là mệnh lệnh, và việc của con là làm nó thật hoàn hảo. Nếu có sai sót thì con đừng hỏi tại sao thế gian này lại đau đớn."

                 Ánh mắt Helena tối lại, cúi gằm mặt xuống, mím chặt môi, cô ghét việc bố già coi trọng lũ nhãi nhép dưới trướng. Đối với cô, chỉ có bản thân mình mới làm được việc. Lũ người kia chỉ làm vướng tay chân, chúng quá yếu để đặt lên bàn cân so sánh với cô. Hậm hực rời đi, cô đóng sầm cửa lại trong cơn tức tối. 

COD / (Simon "Ghost" Riley x Reader)  Máu, nước mắt, hoa hồng (Ghost x reader)Où les histoires vivent. Découvrez maintenant