"Mông Mông, cẩn thận một chút."

Sư Chi Phó muốn nắm tay Vu Mông Mông, nhưng bị Vu Mông Mông kịp thời né tránh.

"Nơi này không bình thường, bên trong nhất định có lệ quỷ. Đừng cách tôi quá xa nhé, anh Phó, Nhậm tổng?"

"Ừ."

"Cô cũng phải chú ý đấy."

Một người đáp lời, một người quan tâm, khiến Vu Mông Mông không khỏi cảm động. Ba người song song cùng nhau hướng về phía trước.

"Đám nhóc kia không thể nào nhịn ăn nhịn uống. Nếu đã ăn uống, nhất định sẽ có vỏ đồ ăn ném ở chỗ nào đó. Nhưng từ khi vào nơi này, tôi không nhìn thấy giấy vỏ gì cả."

Vậy chắc hẳn chúng đã gom thành túi rác bỏ gần đây.

"Ở chỗ này."

Sư Chi Phó chiếu đèn vào một bọc túi bóng. Vu Mông Mông vội vàng đi tới, lấy cây dùi cui gẩy gẩy, ngay sau đó hai mắt sáng ngời.

"Các anh xem! Bên trong túi có đánh dấu chỉ đường!"

Trời ạ, sao cô lại thông minh thế cơ chứ?

Nhậm Thành nhíu mày nhìn về phía dấu hiệu.

"Nhất định bọn chúng đã phát hiện ra cái gì đó, nên mới đánh dấu đường đi."

Vu Mông Mông cũng nghĩ như vậy. Không có việc gì khẳng định chẳng ai nghĩ đến làm dấu chỉ đường, đây là thứ để đề phòng sự cố.

Vu Mông Mông cầm đèn pin soi rọi khắp nơi, tìm kiếm cả trong mấy ngôi nhà gần đó, nhưng đều không có bóng người, cũng chẳng có bóng dáng dấu chỉ đường.

"A..........."

Đang mải soi đèn dưới gầm giường, Vu Mông Mông bị dọa một cái giật cả mình. Tiếng thét chói tai phát ra cách đây mấy ngôi nhà. Đã xảy ra chuyện gì? Cô nhanh chóng bò dậy kéo Nhậm Thành và Sư Chi Phó cùng chạy tới.

"Lý Cương!"

"Có ma! Có maaa....."

Lý Cương sợ chết khiếp chỉ vào một cái tủ quần áo, sắc mặt trắng bệch.

"Làm gì có cái gì, cậu xem, chẳng có gì hết!"

Vài cảnh sát mở tủ quần áo cho hắn nhìn. Bên trong trống không, chẳng có gì cả.

Lúc Vu Mông Mông tới nơi, viên cảnh sát kia đã bình tĩnh trở lại. Hắn vừa nhìn thấy Vu Mông Mông xuất hiện, mắt liền sáng rực chạy tới định bám lấy cánh tay cô, nhưng bị Nhậm Thành cùng Sư Chi Phó ngăn trở.

"Anh đừng vội, tôi tin anh. Nơi này có ma, cho nên các anh phải vô cùng cẩn thận. Có cái gì không bình thường cứ việc kêu thật to!"

Vu Mông Mông vỗ vỗ tay Lý Cương.

"Tôi ở đây rồi, anh đừng sợ."

Nói xong cô sầm mặt nhìn khắp phòng. Âm khí trong ngôi nhà này rõ ràng nặng hơn một chút so với mấy ngôi nhà khác, tủ quần áo càng nặng......

"Không sao, con ma chạy rồi, các anh tiếp tục tìm kiếm đi. Hễ thấy tủ quần áo hay gầm giường gì đó, mọi người nhất định phải ngó một cái, hù chết bọn ma quỷ."

Mười mấy cảnh sát: "............"

Nhóm cảnh sát đồng ý, kế tiếp không dám tự tiện hành động nữa. Mười mấy gã trai tráng dính nhau như sam, phỏng chừng quỷ cũng không dám xuất hiện.

Nhà cửa bên này đều được lục soát qua một lần, căn bản không có bất cứ đồ vật gì, ngay cả dấu chỉ đường cũng chẳng có một mảnh.

"Ây..."

Thật kỳ quái, sao lại không thấy dấu chỉ đường nữa?

"Chắc chắn bọn họ đã phát hiện ra cái gì đó, cho nên mới làm dấu chỉ đường, đề phòng lạc đường. Nếu như đã muốn tránh lạc đường, vậy chứng minh địa hình nơi bọn họ định đi rất phức tạp..."

Sư Chi Phó đột nhiên lên tiếng phân tích.

Vu Mông Mông nhìn lại xung quanh một lần nữa. Liếc mắt một cái là có thể nắm bắt địa hình nơi này.

"Có khi nào chúng đi đâu xa hay không? Đi vào núi sâu rừng già gì gì đó chẳng hạn?"

Nếu như đi vào những nơi đó, vậy thì khó tìm lắm.

Nhậm Thành lắc đầu phủ định suy đoán của cô.

"Nhất định còn ở gần đây. Cái túi chứa dấu chỉ đường được ném ở nơi này, chứng tỏ thời điểm ngồi ăn, chúng đang cùng nhau thảo luận xem có nên đi vào chỗ đó hay không."

Sư Chi Phó chậm rãi gật đầu, có vẻ hắn cũng nghĩ như thế. Vu Mông Mông bỗng phát hiện, khả năng quan sát suy luận của hai người họ thật sự rất tốt.....

Nhậm Thành nhìn về phía đối diện.

"Trước tiên đi sang bên kia hỏi thăm một chút, xem bọn anh Lập phát hiện được gì."

Ba người cùng nhau đi sang, phía sau còn có 14 cảnh sát. Nhóm cảnh sát theo sát Vu Mông Mông, một bước không rời.........

[Edit] Xuyên vào truyện gay phải làm sao?Opowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz